Độc Tôn Tam Giới

Tuy Đan Cực Đại Đế là lão quái vật thành danh mấy ngàn năm, thế nhưng mà luận nội tình đan đạo, cùng Giang Trần Thiếu chủ này thật đúng là không có so.

Bên Giang Trần, không ngừng đẩy ra các loại đan dược thần kỳ nghe rợn cả người. Vạn Thọ Đan thì cũng thôi, những Đế cảnh bọn hắn ngược lại không quá chú ý, dù sao, đó là bảo vật thích ứng cường giả Thánh cảnh.

Thế nhưng mà, về sau lục tục xuất hiện Tùng Hạc Đan, Hoàng Đằng Đan, thậm chí là Đế Lăng Đan, lực hấp dẫn thoáng cái lớn hơn rất nhiều.

- Mạch lão ca, trận chiến này, ngươi có mấy thành nắm chắc?

Cùng là tán tu, Hòe Sơn Nhị Tiêu tự nhiên cũng biết, thực lực của Mạch Vô Song so với Tỉnh Trung Đại Đế, vẫn là hơi thua nửa trù.

Song phương quyết đấu, không dễ dàng phân ra thắng bại, nhưng nếu giằng co, Tỉnh Trung Đại Đế nhất định càng chiếm ưu thế.

Đương nhiên, suy đoán này, là căn cứ vào thực lực trước kia đối lập.

Mà bây giờ, Mạch Vô Song lấy được đột phá, thực lực của song phương liền khó mà nói rồi.

Cho nên, Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng rất muốn biết, đến cùng Mạch Vô Song có bao nhiêu nắm chắc.

Vô Song Đại Đế mỉm cười nói:

- Nếu là dĩ vãng, ta không dám nói có bao nhiêu phần thắng. Chẳng qua hiện nay, thắng bại có lẽ khoảng 5-5. Nhưng nếu là mười năm sau, Mạch mỗ lại tin tưởng vững chắc, đến lúc đó khả năng Mạch mỗ thắng, tuyệt đối vượt qua chín thành.


Xưa nay Vô Song Đại Đế không phải người thích nói mạnh miệng như vậy, cho nên hắn nói, làm cho Hòe Sơn Nhị Tiêu rất giật mình.

Tiêu Vân cười hắc hắc nói:

- Mạch lão ca, từ trước đến nay, ngươi có bảy phần nắm chắc chỉ nói ba phần. Bây giờ ngươi nói 5-5, cái kia nói rõ, trong lòng ngươi đối với mình rất có lòng tin, chí ít có bảy tám phần nắm chắc. Không biết tiểu đệ lý giải như vậy đúng hay không?

Vô Song Đại Đế nở nụ cười:

- Nếu như đối thủ là người khác, ta mở miệng sẽ càng cẩn thận một ít. Nhưng mà đánh với Tỉnh Trung lão ca, ta lại không cần kiêng kị những việc này. Nói 5-5, là cách nghĩ trong nội tâm ta.

- 5-5 cũng rất lợi hại a. Dù sao, bài danh sáu cự đầu của tán tu, chỉ là nửa khu trước và nửa khu sau mà thôi, Mạch lão ca ngươi nằm ở nửa khu sau a.

Tiêu Vân thở dài.

- Hắc hắc, nói không chừng sau trận chiến này, Mạch lão ca sẽ bước vào nửa khu trước rồi.

Tiêu Phong ở một bên phụ họa nói.

Lôi đài lớn nhất Lưu Ly Vương Thành, là ở cửa ra vào Lưu Ly Vương Tháp.

Cái đại lôi đài này, là Thần Thánh Chi Địa trong Lưu Ly Vương Thành Hội Võ. Bao nhiêu cường giả quyết đấu, bao nhiêu thiên tài va chạm, đều ở trong đại lôi đài này hoàn thành.

Cũng không biết, từ Thượng Cổ đến nay, có bao nhiêu thiên tài từ diễn võ đài này bỗng nhiên nổi tiếng.

Nói ngắn lại, loại diễn võ lôi đài này, rất dễ thành toàn một người, cũng dễ dàng phá hủy một người. Vô số nhân vật thiên tài, đều là từ diễn võ lôi đài này quật khởi

Được Mạch Vô Song cùng Tỉnh Trung Đại Đế đồng ý, trận diễn võ này, có thể mở ra cho tất cả Hoàng cảnh trở lên của Lưu Ly Vương Thành.

Mà từng cường giả Đế cảnh, thì có thể mang ba môn hạ đệ tử đến đây xem cuộc chiến, cường giả Hoàng cảnh, lại chỉ có thể lẻ loi một mình đến, không thể mang theo người khác.

Mà người không thuộc về Lưu Ly Vương Thành, muốn đến xem cuộc chiến, tư cách chuẩn nhập rất nghiêm khắc.

Nếu như xuất thân tán tu, phải do Mạch Vô Song cùng Tỉnh Trung Đại Đế đều đồng ý, mới có tư cách vào.

Nếu như là cường giả tông môn, thì cần Giang Trần Thiếu chủ tự mình gật đầu, mới có thể tiến vào.


Một trận chiến đỉnh phong như thế, Giang Trần cũng làm đủ chương trình, tạo đủ thanh thế. Hấp dẫn khắp nơi chú ý, lại một lần nữa để cho Lưu Ly Vương Thành thành chủ đề náo nhiệt nhất Nhân loại cương vực.

- Nhị vị, trận chiến này, chỉ là bằng hữu luận bàn, chỉ luận thu hoạch, không hỏi thắng bại. Nếu nhị vị có thể thi triển ra toàn bộ sở học bình sinh, trận chiến này qua đi, lẫn nhau đều thu hoạch rất nhiều. Mà người đang xem cuộc chiến, cũng có thể thông qua trận chiến này, học được rất nhiều, thiên tài ngộ tính mạnh, càng có khả năng được lợi chung thân. Cho nên, mặc kệ kết quả trận chiến này như thế nào, đối với Lưu Ly Vương Thành ta mà nói, đều là công đức vô lượng. Lúc này, Bổn thiếu chủ thay Lưu Ly Vương Thành tạ ơn nhị vị.

Trước lôi đài, Giang Trần cùng các vị Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, đều lấy tư cách trọng tài tham gia. Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, mang thủ hạ tùy tùng đến.

Hiện tại đám thủ hạ trẻ tuổi của Giang Trần, thực lực võ đạo tiến triển cũng rất nhanh.

Cường giả Đế cảnh giao thủ, tuy bọn hắn chưa hẳn thấy hiểu, nhưng mà cảm thụ không khí giao thủ thoáng một phát, cũng sẽ có thu hoạch.

Mà đám tán tu đến từ ngũ hồ tứ hải, người đạt được tư cách, kỳ thật cũng không ít.

Đương nhiên, những người chuẩn nhập này, đều được Vô Song Đại Đế cùng Tỉnh Trung Đại Đế đồng ý.

- Nhị vị, nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người a? Bổn thiếu chủ liền không đoạt danh tiếng của các ngươi rồi, mời nhị vị động thủ đi.

Trận chiến này, Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế mới là nhân vật chính, Giang Trần tự nhiên sẽ không đoạt danh tiếng.

Hòe Sơn Nhị Tiêu, thì một trái một phải đứng bên người Giang Trần, hiện tại bọn hắn không đơn thuần là thủ hạ của Giang Trần, càng là cận vệ của Giang Trần.

Trên lôi đài, Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế đã uấn nhưỡng cảm xúc chiến đấu, song phương một cái giống như núi cao lồng lộng, khí thế hùng vĩ, đây là Vô Song Đại Đế.

Mà Tỉnh Trung Đại Đế, thì thâm trầm như biển, nhìn bề ngoài như không sóng gợn, nhưng phía dưới lại rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, mạch nước ngầm mãnh liệt.

Tuy khí chất của hai người bất đồng, nhưng khí tức cường đại phát ra, lập tức làm cho hào khí bốn phía lôi đài, cũng kìm lòng không được bị dấy lên.


- Vô Song đạo hữu, mời.

Tỉnh Trung Đại Đế không nói hai lời, thân ảnh thoáng như gợn sóng, lắc lư tầm đó, vậy mà sinh ra vô số hư không rung động, thân ảnh của hắn giống như phong giống như vũ, tựa như ảo mộng, vậy mà đi theo biên độ của gợn sóng lắc lư.

Loại cảm giác này, giống như thực giống như huyễn, rất khó phân biệt.

Vô Song Đại Đế cười ha ha, trong tay trảo một cái, lại nhiều hơn một kiện vũ khí.

- Tỉnh Trung đạo hữu, đao này là trước kia ta đoạt được, nhưng chưa bao giờ tế luyện qua. Lần này đột phá, ta vậy mà cùng nó hoàn thành một lần câu thông, từ nay về sau nhân đao hợp nhất, chung tham Đại Đạo. Hôm nay, ngươi trước thử xem đao kỹ ta mới sáng tạo, như thế nào?

Nghe nói Vô Song Đại Đế tự mình sáng tạo đao kỹ, trong lòng Tỉnh Trung Đại Đế cũng khẽ động:

- Tốt, lão phu liền nhìn xem đao kỹ của Vô Song đạo hữu sáng tạo, có gì thần kỳ?

Giang Trần chứng kiến Vô Song Đại Đế xuất đao, cũng cảm thấy ngoài ý muốn:

- Cảnh giới Võ Đạo của Mạch lão ca, quả nhiên tinh tiến một thành, thật đáng mừng a.

Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế cũng coi như bằng hữu cũ nhiều năm rồi, đối với thực lực cùng năng lực của Vô Song Đại Đế, trước kia cũng có một cái dự đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui