Tên Thánh Pháp Vương kia vốn là đến xò xét thái độ của Giang Trần thoáng một phát, muốn nhìn Bất Diệt Thiên Đô cùng Giang Trần tầm đó có khả năng hoà giải hay không.
Nhưng bị Giang Trần quát lớn, hắn mới biết được, cái gọi là hoà giải, chỉ là Bất Diệt Thiên Đô bọn hắn một bên tình nguyện tưởng tượng mà thôi.
Trong lòng Thánh Pháp Vương kia cũng tức giận, ngữ khí đạm mạc nói:
- Thiếu niên đắc chí, càn rỡ một chút ta ngược lại có thể lý giải. Bất quá, nếu như ngươi cảm thấy Bất Diệt Thiên Đô ta sẽ sợ ngươi, vậy thì sai rồi.
Giang Trần lại không có nghĩ tới tên này cãi lại, cũng không có nổi giận, mà cười nhạt một tiếng:
- Chờ thời điểm các ngươi biết sợ, đã trễ.
Nói xong, Giang Trần lắc lắc tay áo:
- Lăn.
Thánh Pháp Vương này nổi giận đùng đùng, nhưng ở địa bàn của Khổng Tước Thánh Sơn, cuối cùng không dám giương oai, cố nén nộ khí muốn đi ra ngoài.
Giang Trần phân phó xuống dưới:
- Mời Vô Song Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế đuổi người Bất Diệt Thiên Đô ra Lưu Ly Vương Thành. Đừng cho bọn hắn kích động thị phi.
Đến một bước này, Giang Trần cũng biết, thân phận chân thật của mình, đoán chừng dấu diếm không được bao lâu. Cho nên, hắn cũng không có ý định cùng Bất Diệt Thiên Đô giả khách khí.
Đã xé rách da mặt, liền không thể lưu người của Bất Diệt Thiên Đô ở Lưu Ly Vương Thành, nếu không nhóm người này nhất định sẽ quấy rối, làm mưa làm gió.
Đây là Long Hổ Phong Vân Hội, Giang Trần phi thường coi trọng, tuyệt đối không cho phép ra sai lầm gì.
Giang Trần muốn mượn Long Hổ Phong Vân Hội này, hoàn thành kế hoạch sơ bộ của hắn.
Sau khi đuổi Bất Diệt Thiên Đô Thánh Pháp Vương đi, tâm tình của Giang Trần lại không có bị ảnh hưởng gì. Cùng Bất Diệt Thiên Đô sớm muộn gì cũng phải trở mặt. Hơn nữa, hôm nay Bất Diệt Thiên Đô đối với Giang Trần mà nói, đã không phải là cái gì không thể vượt qua.
Quả thật, hiện tại hắn muốn tiêu diệt Bất Diệt Thiên Đô, hiển nhiên là không quá sự thật. Dù sao, ân oán cùng Bất Diệt Thiên Đô, là đứng trên lập trường Đan Càn Cung, hắn không muốn điều động lực lượng của Lưu Ly Vương Thành đối phó Bất Diệt Thiên Đô. Tuy lúc trước Khổng Tước Đại Đế hứa hẹn hắn có thể làm như vậy.
Nhưng mà tạm thời, Giang Trần không có ý định làm như vậy.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên dưới chân có Nguyên lực bắt đầu khởi động, Phệ Kim Thử Vương từ dưới đất chui ra.
- Thiếu chủ, có biến.
Phệ Kim Thử nhất tộc trải qua nhiều năm sinh sôi nảy nở như vậy, ở dưới Giang Trần tận lực tài bồi, tộc đàn này đã nhận được phát triển thật lớn.
Hôm nay Phệ Kim Thử nhất tộc, thực lực đã tăng lên cực lớn, trở thành thế lực ngầm cường đại trong tay Giang Trần.
Mà Phệ Kim Thử Vương từ đó được lợi lớn nhất, tự nhiên đối với Giang Trần khăng khăng một mực.
Lần này, Phệ Kim Thử nhất tộc bị Giang Trần an bài ở dưới mặt đất tuần tra, Phệ Kim Thử nhất tộc dùng trăm vạn ngàn vạn mà tính toán, cơ hồ chiếm giữ ngàn dặm chung quanh Lưu Ly Vương Thành, trở thành tai mắt của Giang Trần, giám sát từng tu sĩ tiến vào Lưu Ly Vương Thành.
Tuy tu sĩ dũng mãnh vào Lưu Ly Vương Thành không ít, nhưng so với số lượng của Phệ Kim Thử nhất tộc, lại không đủ xem.
Cho nên, Lưu Ly Vương Thành nhìn như lộn xộn, trên thực tế thời thời khắc khắc đều trong giam khống của Giang Trần.
- Lão Kim, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi.
Giang Trần cũng không keo kiệt khen ngợi.
- Có phát hiện gì mới sao?
- Hai ngày này, ta một mực tuần tra chung quanh Khổng Tước Thánh Sơn. Cảm giác được có vài cỗ lực lượng có thể uy hiếp, ở chung quanh bồi hồi. Mấy cỗ lực lượng này, nhất định không có hảo ý.
- A?
Giang Trần nhướng mày.
- Còn có cái gì nữa?
- Nếu như ta cảm giác không sai, cái này nhất định là cường giả Đế cảnh. Chỉ bất quá bọn hắn giống như tận lực áp chế tu vi của mình.
Chung quanh Khổng Tước Thánh Sơn, một mực đều có Khổng Tước vệ tuần tra bảo hộ. Ở dưới mật độ tuần tra như thế, lại vẫn có người dám can đảm trộm vào Khổng Tước Thánh Sơn, không thể không nói, cái này nhất định là đối đầu, lai giả bất thiện.
- Tổng cộng có mấy người?
Giang Trần hỏi.
- Ba đến năm cái.
Phệ Kim Thử Vương cấp ra phán đoán của nó.
Giang Trần nhíu mày càng sâu. Ba đến năm cường giả Đế cảnh, ở chung quanh Khổng Tước Thánh Sơn bồi hồi ẩn núp. Cái ý đồ này liền phi thường rõ ràng rồi.
Tuyệt đối là hướng về phía Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ hắn mà đến.
- Lão Kim, tiếp tục nhìn chằm chằm vào. Có tin tức xác thực gì, liền tới nói cho ta biết. Bất quá, nhất định phải chú ý an toàn của mình.
Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc:
- Thiếu chủ yên tâm, coi như là cường giả Đế cảnh, ở dưới mặt đất, cũng chưa chắc có thể làm gì được ta. Hơn nữa, Khổng Tước Thánh Sơn dưới sự bảo vệ của Cửu Vi Phi Hoa Trận, ta chỉ dùng một phút liền có thể chạy trốn về trong vùng trận pháp bảo hộ.
Phệ Kim Thử Vương nói xong, lại chui xuống dưới đất, như một trận gió biến mất.
Hiện tại Phệ Kim Thử Vương cũng tiến nhập Hoàng cảnh, tốc độ tu vi tăng lên so với Giang Trần còn nhanh. Bất quá tu vi tăng lên nhanh, nhưng tật xấu trời sinh nhát gan của Phệ Kim Thử nhất tộc, lại không đổi được.
Giang Trần ngược lại không lo lắng Phệ Kim Thử Vương sẽ xảy ra chuyện gì. Cái chủng tộc này quá cẩn thận rồi.
- Ba đến năm Đại Đế...
Cái này để cho Giang Trần lâm vào trầm tư. Muốn nói ở trong Khổng Tước Thánh Sơn, hắn còn thật không sợ ba đến năm Đại Đế gì.
Năng lực phòng ngự của Cửu Vi Phi Hoa Trận, cho dù là 3-5 Đại Đế, cũng không dễ dàng phá vỡ như vậy.
Nhưng mà, 3-5 Đại Đế này, rõ ràng không có ý định cường công Khổng Tước Thánh Sơn. Tiềm phục ở chỗ tối, rõ ràng là muốn âm thầm đánh lén hắn.
Bởi vì cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nếu như mấy gia hỏa này một mực ở phụ cận, như u linh bồi hồi, bị bọn hắn thời thời khắc khắc nhớ thương, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng nổi da gà.
Diệt bọn hắn?
Trong đầu Giang Trần hiện lên một ý niệm điên cuồng. Hiện tại trong tay của hắn có đủ át chủ bài diệt những người kia, nhưng mà một khi vận dụng át chủ bài, tất sẽ gây ra oanh động.
Dù sao, đây là ở Lưu Ly Vương Thành, không phải nơi vắng vẻ gì. Nếu như lăng không triệu hồi ra động phủ của Thượng Cổ Thiên Vị cường giả Quách Nhiên, phát động động phủ cấm chế, muốn không gây oanh động cũng khó.
- Dẫn bọn hắn ly khai khu vực náo nhiệt của Lưu Ly Vương Thành, đi chỗ hoang vắng, giải quyết hết bọn hắn?
Giang Trần lại nghĩ.
Thế nhưng mà, hiện tại Long Hổ Phong Vân Hội sắp tới, nếu như lúc này ly khai, tất sẽ gây chú ý, chỉ sợ sẽ khiến mấy người ẩn núp kia nghi ngờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần lại nghĩ không ra phương pháp xử lý tốt.
Lúc này, Vô Song Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế cũng đã đuổi người Bất Diệt Thiên Đô đi, trở lại Thiếu chủ phủ.
Nhìn thấy Giang Trần nhíu mày suy ngẫm, Vô Song Đại Đế nao nao:
- Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Giang Trần khoát tay áo, ý bảo hai người bọn họ nhập tọa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...