̃ khí tăng lên. (1)
Cái này thật đáng sợ.
Một màn trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với thế giới này. Chân Long nhất tộc xuất hiện, quả thực đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
- Chân Long nhất tộc... Tiểu tử họ Chân này rốt cuộc có địa vị gì?
Đan Cực đại đế lúc này trong lòng tràn ngập cảm xúc, thậm chí trong nháy mắt này trong đầu hắn còn sinh ra một ý nghĩ:
- Đối nghịch với Chân thiếu chủ này, thực sự có lợi sao? Thực sự quan trọng như vậy sao?
Mà Thiên Đô chi chủ lúc này trong lòng tràn ngập kinh hãi:
- Chân thiếu chủ này không ngờ lại thu phục được Chân Long nhất tộc là thú chiến khế ước? Muốn làm được chuyện này cần thực lực thế nào a? Tiểu tử này nếu như thực sự là Giang Trần, địch nhân của Bất Diệt Thiên Đô chúng ta, Bất Diệt Thiên Đô chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên bình a.
Bất Diệt Thiên Đô cũng luôn hoài nghi Chân thiếu chủ chính là Giang Trần, cho nên Bất Diệt Thiên Đô đối với chuyện của Lưu Ly vương thành vô cùng quan tâm, bọn họ vô cùng hy vọng Tu La đại đế đuổi Chân thiếu chủ xuống lôi đài, để Bất Diệt Thiên Đô bọn họ điều tra một chút, rốt cuộc Chân thiếu chủ này có phải là Giang Trần mà bọn họ đuổi giết hay không.
Hiện tại thấy một màn như vậy, trong lòng Thiên Đô chi chủ chỉ có thể khẩn cầu, hy vọng Chân thiếu chủ này không có một chút quan hệ nào với Giang Trần.
Nếu không, Bất Diệt Thiên Đô sẽ hậu hoạn vô cùng.
Khiếp sợ, không chỉ đơn thuần là Đan Cực đại đế và Thiên Đô chi chủ, ngay cả Hàn Thiên Chiến và Hàn Thiên Trượng, hai huynh đệ Hạ Vũ Thiên Kiếm tông này cũng khiếp sợ không thôi.
Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Đan đế khách khanh mà Hạ Vũ Thiên Kiếm tông bọn họ thuê thậm chí lại còn thu phục được một đầu Chân Long, cảnh này thực sự khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa được.
Mà Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện, giữ hai hàng lông mi kia cũng nhăn lại. Trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ, hiển nhiên cảnh tượng Chân Long hiển thánh, cũng là cho Tố Hoàn Chân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Cũng giật mình, còn có những bằng hữu của Tu La đại đế, nhất là Thương Hải đại đế, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, trong lòng hắn hiện tại đang nhấc lên sóng to gió lớn.
Ở sâu trong lòng hắn, cũng tràn ngập nghi hoặc, thậm chí còn tràn ngập ghen ghét, tràn ngập khó hiểu, tràn ngập vẻ khó có thể tin tưởng nổi.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện tốt trong thiên hạ này dường như đều bị tiểu tử này chiếm hết.
Lực rung động của Chân Long hiển thánh cơ hồ đã khắc dấu ấn khó quên trong lòng tất cả mọi người, biểu hiện trên mặt tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều không thể thoát khỏi cảm giác khiếp sợ này.
Người giật mình nhất kỳ thực không ai qua được Tu La đại đế đang đối kháng với Giang Trần trên lôi đài.
Giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm không thôi, mặt đen lên nhìn qua đầu Chân Long đang đứng đối diện với Hắc Dực Long liêu của hắn.
Luận tu vi cảnh giới, Hắc Dực Long liêu dường như còn mạnh hơn. Nhưng mà luận khí chất, luận khí thế, luận đủ loại điều kiện, Hắc Dực Long liêu ở trước mặt Chân Long nhất tộc, quả thực giống như con cháu nhìn thấy lão tổ tông vậy, hoàn toàn không phát huy được hung tính vốn có của nó.
Long tộc, Chân Long nhất tộc, đều có một loại khí thế gọi là Long uy.
Chân long nhất tộc, loại khí chất này truyền thừa từ trong huyết mạch, đây là thú mà bất luận huyết mạch Long tộc nào cũng phải chú ý nhìn vào.
Trên người Hắc Dực Long liêu kỳ thực không có bao nhiêu huyết mạch Long tộc, tuy rằng là huyết mạch kết hợp giữa Long tộc và Liêu tộc, nhưng mà trên người Hắc Dực Long liêu này kỳ thực huyết mạch Long tộc đã vô cùng mỏng manh.
Nhưng mỏng manh thì mỏng manh, cuối cùng vẫn có.
Trước mặt Chân Long nhất tộc như Long Tiểu Huyền, một chút huyết mạch Long tộc ít ỏi của hắn bị khí tức Chân Long của Long Tiểu Huyền dồn ép, cơ hồ tất cả hung tính phải thu liễm, mất hết.
Đây là một loại kiêng kỵ, sợ hãi theo bản năng.
Hắc Dực Long liêu này, một khi hung tính không phát huy ra thì sức chiến đấu của hắn cũng không có cách nào trở mình tăng lên gấp bội. Mà Long Tiểu Huyền mặc dù chỉ là Hoàng cảnh sơ giai, nhưng mà Long Tiểu Huyền có các loại thủ đoạn Long tộc cộng lại, hoàn toàn có thể chính diện đối kháng với Hoàng cảnh cao giai.
Huống chi, Long Tiểu Huyền trong quá trình kết giao với Giang Trần, cũng từ trên người Giang Trần học được rất nhiều bí quyết chiến đấu, không hoàn toàn không biết lợi dụng một ít ưu thế huyết mạch Chân Long của mình.
Như vậy, không tới một phút đồng hồ, Hắc Dực Long liêu kia liên tục kêu oan, bị Long Tiểu Huyền đánh cho không còn lực hoàn thủ.
Nhìn qua Hắc Dực Long liêu chật vật chạy trốn khắp nơi, trong lòng Tu La đại đế cơ hồ nhỏ máu, có một thứ gọi là tự tôn đang xói mòn trên mặt hắn.
Hắn thu phục đầu Hắc Dực Long liêu này cũng có mười năm, trăm năm, vẫn luôn nhìn thấy Hắc Dực Long liêu bắt nạt hung thú khác, những linh thú khác.
Thế nhưng mà cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của Hắc Dực Long liêu. Bộ dáng hốt hoảng kia giống như một tiểu hài tử tránh né roi vọt vậy, hốt hoảng mà chật vật.
Đây là một mặt mà từ khi Tu La đại đế thu phục Hắc Dực Long liêu đến nay chưa từng thấy qua.
Loại cảnh tượng này giống như Giang Trần đang dùng tay không ngừng tát vào trên cái mặt dày của Tu La đại đế vậy.
Trước khi Chân Long hiển thánh, hắn còn dõng dạc nói người ta không có cơ hội. THế nhưng mà trong nháy mắt hắn đã bị đánh vào mặt mũi.
Chân thiếu chủ nói hắn là ếch ngồi đáy giếng.
Xem xét qua cảnh này, quả thực là hắn có chút giống như ếch ngồi đáy giếng.
Chân Long nhất tộc, sắc mặt Tu La đại đế tái nhợt, giờ phút này quả thực hắn hận không tìm được một khe nứt trên đất, sau đó chui vào.
Trong lòng lại lo lắng, có chút ghen ghét, lại không cam lòng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Các loại tiếng nghị luận phía dưới hắn cũng nghe được, nhất là bốn chữ Chân Long thiên tử này, càng đã sâm thật sâu vào lòng tự tôn của Tu La đại đế.
Chân Long thiên tử?
Hắn không tin, cho dù Chân thiếu chủ này triệu hồi ra Chân Long nhất tộc, hắn cũng không tin Chân Thiếu chủ này là Chân Long thiên tử gì đó.
Hắn muốn thắng, nhất định phải thắng.
Trong lòng Tu La đại đế tràn ngập ý nghĩ điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Họ Chân kia, bổn đế không thể không hoài nghi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?
Giang Trần sao không nhìn ra ý của Tu La đại đế, đây rõ ràng là muốn dội chậu nước bẩn lên đầu hắn đây mà.
Nhưng mà chuyện cho tới nước này, mỗi người đều bị cảnh tượng Chân Long hiển thánh làm cho rung động. Lúc này Tu La đại đế dội chậu nước bẩn vào đầu mình, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Dù là hiện tại Giang Trần hắn thừa nhận không phải người bản thổ Lưu Ly vương thành, đoán chừng mọi người cũng không thèm quan tâm.
Ai sẽ để hắn có lai lịch gì cơ chứ? Chỉ cần không phải là Ma tộc, chỉ cần hắn không phải bội Lưu Ly vương thành, hiện tại cho dù hắn từ vị diện khác tới, chỉ sợ rất nhiều người trong Lưu Ly vương thành cũng sẽ không phản đối hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...