́n cố nảy sinh. (2)
Giang Trần từng bước nói, hắn cũng biết đối phương đang lo lắng điều gì.
Hồng Đan Vương đột nhiên khàn giọng nói:
- Nếu như ta nói, hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
- Hừ, vậy để xem ngươi lựa chọn thế nào. Có lẽ ngươi nói chuyện này trong Lưu Ly vương thành còn có người bảo hộ an nguy của ngươi. Dù sao, bọn họ còn cần tình báo từ trong miệng ngươi.
Hồng Đan Vương nghe vậy, trong lòng có chút rung động.
Biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên phân vân, đấu tranh. Không thể không nói, đề nghị của đối phương đã nói trúng tâm sự của hắn. Nếu như có thể nhận được sự bảo hộ của Lưu Ly vương thành, nói ra chân tướng ngược lại cũng là một lựa chọn tốt.
- Nói đi, ta đảm bảo chỉ cần ngươi nói ra chi tiết...
Giang Trần vừa mới nói được một nửa.
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ đáng sợ, trực giác nguy cơ khiến cho Giang Trần lập tức thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, hóa thành một đạo động quang, trực tiếp bắn ra khỏi khu vực lôi đài.
Sau một khắc, vô số lưu tinh giống như vô số mũi tên điên cuồng từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Những mũi tên này không phải là mũi tên bình thường, lực xuyên thấu không ngờ lại kinh người như vậy, cuốn toàn bộ hư không bốn phía vào bên trong, vô số mũi tên giống như muốn bắn nát hư không vậy.
Trong hư không không ngừng truyền tới tiếng xé gió, còn kèm theo tiếng hét thảm.
Sau một khắc toàn thân Hồng Đan Vương kia đã có vô số mũi tên xuyên qua. Pháp thân Hồng Đan Vương này lập tức bị vô số mũi tên tách rời, hóa thành một vũng máu.
Dưới công kích này, thân thể Hồng Đan Vương thâm chí ngay cả một mảnh thân thể còn nguyên vẹn cũng không còn, triệt để hóa thành bãi máu tươi, biến mất trong hư không.
Giết người diệt khẩu.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, ai cũng không biết được công kích này rốt cuộc phát ra từ đâu, tất cả mọi người hiện tại trong đầu chỉ có bốn chữ. Đó là bốn chữ giết người diệt khẩu.
Đây tuyệt đối là giết người diệt khẩu. Hồng Đan Vương này sắp nói ra chân tướng, thế nhưng tên đứng sau lưng Hồng Đan Vương kia căn bản không để cho hắn cơ hội nói chân tướng, trực tiếp phát động công kích đáng sợ.
Thoạt nhìn bọn họ không đơn thuần là muốn giết Hồng Đan Vương diệt khẩu, càng muốn giết tên khách không mời mà tới như Giang Trần.
Cũng may phản ứng của Giang Trần cực nhanh, tu luyện Thất khiếu thông linh cho nên hắn trời sinh đối với nguy cơ có độ mẫn cảm giống như trời sinh vậy.
Thế nhưng mà cho dù phản ứng của Giang Trần mau lẹ hơn nữa cũng khó khăn lắm mới có thể tránh cơn mưa tên đáng sợ này. Căn bản không kịp mang Hồng Đan Vương kia mang đi.
Khi thân thể Giang Trần rơi vào một góc bên đường, thần thức Giang Trần triển khai toàn bộ, Thiên Côn Lưu Quang độn thúc dục cực hạn, điều tra người vừa mới đánh lén bốn phía.
Thế nhưng mà cho dù hắn tìm kiếm thế nào thủy chung cũng không có cách nào tìm được nơi phát ra công kích kia.
Giống như đạo công kích đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện từ hư không trống rỗng vậy. Một kích qua đi trực tiếp biến mất, căn bản không có một chút dấu vết nào ở lại.
Đây là thủ đoạn giết người đáng sợ như thế nào a. Tựa như một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Sau khi hoàn thành một kích lập tức biến mất trong biển người mênh mông.
Giờ phút này trong biển người mênh mông trước mắt chí ít có mấy vạn người ở hiện trường. Mỗi một người trong đám này cũng có thể là người âm thầm đánh lén kia.
Cũng có thể không phải.
Người có thể trong thời gian ngắn phát động công kích đáng sợ như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ hời hợt. Loại người này không đơn thuần chỉ có công kích mạnh, hơn nữa nhất định còn cực kỳ am hiểu việc ẩn nấp.
Giang Trần tìm tòi một chút, không có bất kỳ thu hoạch nào. Thân thể nhoáng lên một cái, trở lại trên đài cao kia, nhìn qua bãi máu tươi trên đài.
Giang Trần cũng chau mày, hắn muốn từ hiện trường nơi Hồng Đan Vương tử vong, có thể tìm được manh mối gì không.
Chỉ là điều khiến cho hắn thất vọng chính là trên người Hồng Đan Vương không có bất kỳ manh mối nào về thân phận, thậm chí cả nhẫn trữ vật cũng không có lấy một cái.
Nhìn ra được, đối phương cũng cực kỳ cẩn thận. Một chút manh mối cũng không lưu lại.
- Đáng giận.
Giang Trần dò xét một vòng, phát hiện ra không thu hoạch được gì, cũng biết lần này Lưu Ly vương thành đã chọc phải một đối thủ đáng sợ.
Hồng Đan Vương này không rõ lai lịch, nhưng nội tình, thực lực đều còn đó. Tuy rằng không đạt được tới trình độ như Giang Trần, nhưng mà nội tình đan đạo của Hồng Đan Vương này tuyệt đối có thể so với Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương.
Nhân vật như vậy theo đạo lý mà nói là nhân tài được coi trọng, bằng không mà nói cũng không chọn ra giảng bài, sẽ không chọn tới đánh mặt mũi Thái Uyên các.
Thế nhưng mà nhân vật như vậy, nói hi sinh là cũng hi sinh được.
Không thể không nói, tên địch nhân này quá liều mạng. Liều mạng như vậy khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra sự kiêng kỵ.
Địch nhân không đáng sợ, đáng sợ là loại người này là địch nhân không nhìn thấy. Mà loại địch nhân này không đơn thuần là không nhìn thấy, còn tâm ngoan thủ lạt, giết người một nhà, hơn nữa là người một nhà cường đại nhưu vậy, ra tay là ra tay lưu loát. Chỉ cần thế cục cần là tùy thời có thể hi sinh.
Ánh mắt Giang Trần sâu xa đảo qua đám người. Hắn xác định, chung quanh nhất định có đồng đảng của Hồng Đan Vương.
Chỉ tiếc mặc kệ ánh mắt của hắn sắc bén thế nào, cũng không có khả năng ở trong loại trường hợp này dễ dàng bắt được đồng đảng của Hồng Đan Vương.
Chết không có đối chứng.
Chỉ cần Hồng Đan Vương chết, chẳng khác gì tất cả manh mối đều đứt đoạn.
Giang Trần trực tiếp lướt xuống đài cao, đi tới đan dược phổ mới mở bên cạnh Thái Uyên các.
Bất kể như thế nào, Hồng Đan Vương là đại biểu của đan dược phổ này. Nếu muốn biết lai lịch của đối phương, trực tiếp tìm đan dược phổ này cũng được coi là một loại biện pháp.
Hiện tại Giang Trần dù sao cũng chưa khôi phục thân phận, cũng không kiêng nể gì cả. Hắn nhanh chóng, trực tiếp bước vào trong đan dược phổ này.
- Gọi lão bản các ngươi ra.
Giang Trần biết rõ hiện tại không cần phải khách khí. Nếu như thân phận của mình là Chân Đan Vương, cũng không thểg kiêng nể gì cả như vậy.
Nhưng hiện tại hắn dịch dung, ai cũng không biết thân phận của hắn.
Đã như vậy thì dứt khoát dương oai, hơn nữa còn phải náo loạn lớn một chút.
- Người là thứ gì? Cũng dám tới...
Một võ giả hộ vệ trực tiếp xông lên, chộp vào ngực Giang Trần.
Giang Trần nheo mắt, đột nhiên xoay tròn cánh tay, trực tiếp vung tay ra.
- Lăn.
Một cái tát này có khí thế cực kỳ hung mãnh, một cái tát vung ra, một võ giả đường đường là Thánh Cảnh đỉnh phong tựa như đứa trẻ đang học đi, trực tiếp bị cái tát này của hắn đánh bay đi.
- Có người tới giương oai.
- Địch tập kích, địch tập kích.
- Thông báo cho tổng quan, có địch tập kích.
Giang Trần lần này quyết tâm làm ồn ào lớn, căn bản không kiêng nể gì cả, một đường giết qua, hùng hổ như ma thần hạ phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...