Độc Tôn Tam Giới

Trên thực tế, Giang Trần căn bản không cảm thấy như vậy. Thậm chí ngay cả Vô Song Đại Đế cũng không cảm thấy như vậy. Bởi vì ở sâu trong nội tâm Vô Song Đại Đế cảm thấy, mình cùng Giang Trần kết giao, thật ra là mình chiếm được tiện nghi.

Không nói Giang Trần cứu mạng vợ chồng bọn hắn, chữa thương cho Vận phu nhân, để cho đôi uyên ương số khổ bọn hắn rốt cục có thể vui sướng song túc song phi.

Dứt bỏ những chuyện này không nói, thiên phú đan đạo, thiên phú võ đạo của Giang Trần, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Mạch Vô Song hắn, hơn nữa sau lưng người ta còn có cường giả thần bí ủng hộ.

Những chuyện này, đều là Mạch Vô Song căn bản không cách nào so.

Đương nhiên, Vô Song Đại Đế cũng không có cân nhắc nhiều như vậy. Từ lúc Giang Trần cho hắn Tùng Hạc Đan, hắn liền nhận định Giang Trần là người có thể kết giao.

Giang Phong nghe nhi tử nói như vậy, cũng yên tâm một ít. Trong nội tâm cũng cảm thấy thập phần tự hào, nhi tử có thể cùng Đại Đế cường giả xưng huynh gọi đệ, cái này đầy đủ chứng minh nhi tử ưu tú đến cỡ nào.

Đổi lại người trẻ tuổi khác, nhìn thấy cường giả Đại Đế, đại khí cũng chưa hẳn dám ra thoáng một phát, chớ nói chi là cùng cường giả Đại Đế xưng huynh gọi đệ.

Không có dũng khí cùng bổn sự, Đại Đế mới sẽ không nghía tới ngươi.

Phụ tử nói chuyện một hồi, Giang Phong lại hỏi sự tình đệ đệ Giang Đồng cùng cháu trai Giang Vũ. Giang Trần cũng không giấu diếm, đem sự tình của liên minh 16 nước nói một lần.

Giang Trần trở lại Thiên Quế Vương Quốc một chuyến, Giang Đồng cùng Giang Vũ đều sớm đi theo Bảo Thụ Tông thoái ẩn, không có bị Bất Diệt Thiên Đô công kích.


Nghe được đệ đệ cùng cháu trai đều không có việc gì, tâm tình của Giang Phong càng thêm tốt. Về phần nói đến sự tình Giang gia ở Giang Hãn Lĩnh địa, Giang Phong lại không có bao nhiêu hứng thú.

Hắn đã sớm hết hy vọng đối với đám tộc nhân kia rồi.

Giang Trần cũng có thể cảm giác được, những năm phụ thân ly khai liên minh 16 nước này, tâm tính cùng tầm mắt cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Loại biến hóa này, hiển nhiên là đáng mừng.

Sau đó, Giang Trần lại dẫn phụ thân đi gặp Vô Song Đại Đế, hướng Vô Song Đại Đế biểu đạt lòng biết ơn.

Vô Song Đại Đế đại khái cũng đoán được thân phận của Giang Phong, ở trước mặt Giang Phong hắn cũng không có bày giá đỡ gì, chỉ là trêu ghẹo cười nói:

- Giang Phong huynh đệ, ta với nhi tử ngươi xưng huynh gọi đệ, với ngươi cũng xưng huynh gọi đệ. Cái bối phận này, là triệt để rối loạn a.

Giang Phong cười ha ha nói:

- Chúng ta luận giao theo cá nhân. Theo lý thuyết, chúng ta đều phải gọi ngươi một tiếng tiền bối. Bất quá ngươi đã cùng Trần Nhi ngang hàng tương xứng, nếu ta gọi ngươi tiền bối, Trần Nhi ngược lại không dễ làm. Cho nên ta da mặt dầy, cũng gọi ngươi một tiếng Mạch đại ca.

Vô Song Đại Đế cười ha hả:

- Phải nên như thế, phải nên như thế. Chúc mừng ngươi, sinh ra một hảo nhi tử. Buồn cười Nguyệt Thần Giáo kia, vậy mà có mắt không tròng.

Vô Song Đại Đế nói Nguyệt Thần Giáo có mắt không tròng, tự nhiên là nói Nguyệt Thần Giáo không có phát giác khối ngọc thô chưa mài dũa Giang Trần này.

Giang Trần cũng không giải thích cái gì, chỉ là trong nội tâm âm thầm bật cười. Việc này thật đúng là oan uổng Nguyệt Thần Giáo. Huyết mạch của mình khi còn bé, nhất định là thập phần bình thường.

Nếu thật là thiên tài, người của Nguyệt Thần Giáo đã sớm mang mình đi, làm sao có thể để lại Đông Phương Vương Quốc?

Giang Trần xấu hổ cười cười, nói sang chuyện khác:

- Mạch lão ca, tin tưởng gia sự của chúng ta, ngươi cũng đoán được thất thất bát bát rồi. Hôm nay có một nan đề, Nguyệt Thần Giáo giam lỏng mẫu thân cùng tiểu muội của ta, một nhà chúng ta muốn đoàn tụ, phải nghĩ một biện pháp mới được.

Vô Song Đại Đế cười nói:


- Biện pháp không có gì hơn hai loại, một loại là xông vào. Một loại khác là tìm bọn hắn công bằng nói chuyện.

Xông vào hiển nhiên là không được, đây là biện pháp ngu đần. Giang Trần căn bản sẽ không xem xét. Nếu như là sự tình của bản thân hắn, hắn ngược lại không sao cả.

Thế nhưng mà liên quan đến hạnh phúc sau này của cha mẹ, hắn lại không có khả năng áp dụng phương thức cực đoan như vậy.

Hơn nữa, xông vào một Nhất phẩm tông môn, nói dễ vậy sao? Dù xông vào, có thể thuận lợi mang người đi hay không, cũng khó mà nói.

Cho nên Giang Trần căn bản không cân nhắc xông vào.

Về phần đàm phán, Giang Trần cũng thấy rất khó giải quyết. Đàm phán như thế nào?

Nói cho bọn hắn biết thân phận Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ? Bởi như vậy, hết thảy đều sẽ bại lộ. Điều này hiển nhiên là không ổn.

Dù sao, cái thân phận này của hắn, tạm thời còn không nên bạo lộ. Không nói thế cục trong Lưu Ly Vương Thành có thể ổn định hay không, một khi thân phận bạo lộ, Cửu Dương Thiên Tông, Bất Diệt Thiên Đô nhất định sẽ hợp nhau tấn công, đến lúc đó thân phận Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ của hắn, chỉ sợ cũng sẽ lung lay sắp đổ.

Trước khi thực lực còn không có cường đại đến tình trạng bỏ qua hết thảy, Giang Trần tuyệt đối không muốn bạo lộ thân phận như vậy.

Bằng không thì, sự tình không giải quyết được, ngược lại sẽ thêm phiền.

Dù sao, hiện tại hắn cũng chỉ là Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, không có toàn diện khống chế Lưu Ly Vương Thành. Cách cục bát đại đế của Lưu Ly Vương Thành, còn không có phá vỡ.


- Lão đệ, thân phận của ngươi bây giờ, hoàn toàn có thể tìm bọn hắn đàm phán.

Vô Song Đại Đế khuyên nhủ.

Giang Trần còn chưa mở miệng, Giang Phong lại lắc đầu:

- Thân phận hiện tại của Trần Nhi không thể bạo lộ. Thân phận của hắn bạo lộ, chẳng những sẽ liên lụy Khổng Tước Thánh Sơn, còn sẽ ảnh hưởng đại kế của Đan Càn Cung. Ta tuyệt đối không thể bởi vì chút sự tình này, mà làm trễ nãi đại sự của Trần Nhi. Nhiều lắm là đợi vài năm nữa, nhiều năm như vậy ta cũng đã chờ, vẫn còn chờ không được mấy năm này sao?

Tuy Giang Phong rất muốn lập tức nhìn thấy thê tử, rất muốn người một nhà lập tức đoàn tụ. Bất quá hắn cũng biết, thế cục gian nan, hiện tại thật không phải là lúc thích hợp.

Chỉ cần biết thê tử hạ lạc, trong lòng của hắn liền an tâm. Đợi vài năm nữa, Giang Phong cũng có thể tiếp nhận. Dù sao, thế giới võ đạo, mấy năm thời gian cũng không tính dài.

Ở lại phủ đệ của Cố Tâm Đường nhiều ngày như vậy, thương thế của phụ thân cũng đã phục hồi không sai biệt lắm, Giang Trần quyết định về Sương Nguyệt Thành trước, lại bàn bạc kỹ hơn.

Hắn cũng nói bóng nói gió hỏi qua Cố Tâm Đường, hỏi hắn có cơ hội nhìn thấy Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch hay không. Cố Tâm Đường nghe vậy biến sắc, nói thẳng đừng nói là hắn, coi như là Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ, cũng không có tư cách nhìn thấy Thánh Nữ.

Thánh Nữ, chính là người được đề cử làm Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ. Là tồn tại phi thường thần bí. Ngoại trừ giáo chủ tự mình chỉ điểm ra, ngay cả cha mẹ Thánh Nữ, cũng không dễ dàng nhìn thấy Thánh Nữ như vậy.

Chỉ là, Nguyệt Thần Giáo có mấy Thánh Nữ với tư cách hậu tuyển, sau đó theo như tư chất của Thánh Nữ thế hệ này, chậm rãi quan sát, cuối cùng tuyển ra giáo chủ kế nhiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui