Độc Tôn Tam Giới

́nh thảo dùng không hết?

Hiện tại là ngày gì vậy? Ngọn gió nào lại đem đại nhân vật bình thường không nhìn thấy nổi thổi tới tửu quán của bọn họ?

Tìm một cái bàn không quá khiến cho người khác chú ý ngồi xuống. Chọn một chút rượu và điểm tâm, mấy người Giang Trần bắt đầu ngồi xuống.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian ước định đã qua mà Lưu Chấn kia còn chưa có xuất hiện.

Long Tiểu Huyền cau mày nói:

- Sẽ không phải bị người ta đùa nghịch đó chứ?

Vô Song đại đế cười nói:

- Tiểu tử kia mặc dù có chút tâm cơ, thế nhưng không giống như loại người lén lén lút lút. Chờ một chút đi.

Vận phu nhân cũng biết ánh mắt của Vô Song đại đế thế nào, nàng phụ họa:

- Đúng, chờ một chút đi.

Long Tiểu Huyền bĩu môi:

- Không biết phải đợi tới khi nào.

Ước chừng gần nửa canh giờ trôi qua, tên hán tử thấp bé gọi là Lưu Chấn còn chưa xuất hiện.

Đừng nói là Long Tiểu Huyền, Giang Trần cũng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, hắn nhìn qua Vô Song đại đế:


- Mạch lão ca, xem ra tên kia không tới rồi.

Vô Song đại đế thở dài:

- Không thể tưởng tượng được mấy người chúng ta lại bị một võ giả Nguyên Cảnh đùa giỡn.

- Cũng chưa hẳn là đùa giỡn, nói không chừng hắn gặp phải chuyện thì làm sao? Vận phu nhân vô cùng tốt tình, chuyện gì cũng thích nghĩ theo chiều hướng tốt.

- Coi như chúng ta nhìn nhầm.

Vẫn là Giang Trần ra quyết định.

Hắn đang muốn đứng dậy rời khỏi, bỗng nhiên ở cửa ra vào có một đạo thân ảnh nhanh như chớp tiến vào. Nhìn thấy đám người Giang Trần, vẻ mặt người này vui mừng, vội vàng lao đầu vào phía trước.

- Thiệu công tử, cứu ta, cứu ta.

Tên hán tử kia thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hồn táng đảm, người này chính là Lưu Chấn.

Một khắc sau khi hắn chạy vào trong tửu quán, ở cửa tửu quán lập tức có mấy đại hán hùng hổ tràn vào. Những đại hán này đều mặc y phục màu đen, trên vai thêu hoa văn đặc biệt, nhìn qua có lẽ là tiêu chí của thế lực bang phái nào đó.

- Hỗn đản, lần này để xem ngươi chạy đi đâu.

Cầm đầu là một đại hán mũi tẹt, người này nhe răng cười nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, giống như mèo nhìn chuột vậy, trong mắt tràn ngập vẻ châm chọc.

Giang Trần nhìu mày nhìn qua Lưu Chấn?

- Có ý gì?


Lưu Chấn còn chưa bình tĩnh lại, thở gấp nói:

- Thiệu công tử, mấy ngày nay ta trốn đông trốn tây, vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào. Mong Thiệu công tử ra tay giúp ta một chút. Ta nguyện ý tăng thù lao gấp đôi.

Gấp đôi?

Trước đó đáp ứng với hán tử này, giải quyết vấn đề của hắn tại Sương Nguyệt thành, sau đó hắn sẽ đưa cho Giang Trần một gốc Thiên Oánh thảo nữa. Tăng lên gấp đôi chính là hai gốc.

- Một lời đã định.

Trên mặt Giang Trần bỗng nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.

Lưu Chân vội vàng nói:

- Nhất định, nhất định, nếu như đổi ý, trời tru đất diệt.

Giang Trần gật gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền:

- Long huynh, không phải huynh luôn kêu gào nhàm chán sao? Người đã tới. Nhớ kỹ, đừng hung ác quá, cũng đừng động thủ trong tửu điếm. Ném ra bên ngoài rồi nói sau.

Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng ngời:

- Đừng quá hung ác là thế nào?

- Chỉ cần không chết người là được.


Giang Trần phất phất tay, ý bảo Long Tiểu Huyền ra tay có chừng mực.

Vẻ mặt Long Tiểu Huyền kích động, cười hắc hắc, vốn hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, lúc này trong mắt bắn ra tinh quang, một tay vỗ bàn, đi về phía mấy đại hán kia.

Chưởng quỹ tửu quán kia thấy tình thế không ổn, liên tục kêu lớn

- Bằng hữu, bằng hữu, mong cho cho lão phu một chút nhân tình, đừng động thủ trong tiểu điếm a. Chúng ta chỉ làm sinh ý nhỏ, không chịu nổi a.

Long Tiểu Huyền không nói hai lời, nhanh chóng ra tay như thiểm điện. Mỗi một lần vươn tay, không ngờ lại không có trượt, toàn bộ trong một hô hấp, năm hán tử lực lưỡng như cột trụ đều bị hắn ném ra ngoài.

- Đi, chúng ta đi ra ngoài thân mật một chút.

Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, tay mang theo đại hán mũi tẹt kia.

- Đa tạ các ngươi a. Biết rõ ta cảm thấy nhàm chán mà tự mình đưa tới cửa.

Giang Trần cũng không nhìn ra bên ngoài, mà nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, như cười như không nói:

- Để cho chúng ta chờ ngươi nửa thời thần, ta còn tưởng rằng ngươi là một người tự cao tự đại, để chúng ta chờ cơ chứ?

Lưu Chấn rụt đầu, liên tục nói:

- Không dám, không dám, trước mặt mấy vị đại nhân, tiểu nhân làm sao dám làm như vậy. Thực sự là do thực lực tiểu nhân thấp kém, lại bị người ta nhìn vào khắp nơi. Nếu không phải tiểu nhân cơ linh, chỉ sợ cơ hội nhìn thấy mấy vị đại nhân cũng không có.

Vô Song đại đế tiện tay vung lên, bố trí một cách âm tráo, nói:

- Được rồi, nói chuyện ở đây bên ngoài không nghe được. Nói đi, ngươi có chuyện gấp gì cần chúng ta trợ giúp? Cũng đừng quên trả thù lao gấp đôi như ngươi từng nói a.

Lưu Chấn liên tục gật đầu:

- Tiểu nhân tuyệt đối không dám quên. Đây là thù lao giải vây vừa rồi Thiệu công tử giúp tiểu nhân. Mong Thiệu công tử kiểm tra.


Lưu Chấn rất thức thời, lại đưa ra một cái hộp ngọc. Hộp ngọc rất là đơn, sợ là là hộp ngọc trụ cột thường chứa các linh dược thường dùng nhất.

Giang Trần khẽ mở hé ra, nhìn thấy lại có một gốc Thiên Oánh thảo nằm bên trong. Không ngờ lại còn lớn hơn gốc Thiên Oánh thảo thù lao mà Lưu Chấn giao cho hắn sau khi rời khỏi Đan Hỏa thành.

Đây là gốc Thiên Oánh thảo thứ ba mà Lưu Chấn xuất ra.

Chuyện này khiến cho Giang Trần nhịn không được có chút tò mò:

- Lưu Chấn, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Sao ta cảm thấy Thiên Oánh thảo trong tay ngươi giống như vô cùng tận vậy? Chẳng lẽ vận khí của tiểu tử ngươi tốt như vậy, kiếm được một ổ linh dược Thiên cấp?

Vẻ mặt Lưu Chấn xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, không trả lời thẳng mà chỉ nói:

- Mấy vị đại nhân, ta có bằng hữu rơi vào trong thế lực đứng đầu ở Sương Nguyệt thành. Bọn họ cho ta thời gian nửa năm, muốn ta mang tiền chuộc đi cứu hắn. Thế nhưng mà bằng vào một chút bổn sự này của tiểu nhân, cho dù mang tiền chuộc tới, chỉ sợ cũng chẳng khác nào là dê vào miệng cọp. Cho nên tiểu nhân muốn mời mấy vị đại nhân hỗ trợ, đi cùng tiểu nhân... nộp tiền chuộc. Cứu bằng hữu của tiểu nhân ra.

- Vẫn Thiên hội?

Vô Song đại đế bỗng nhiên nói.

Lưu Chấn liên tục gật đầu:

- Đúng đúng, đại đế bệ hạ quả nhiên kiến thức rộng rãi.

- Bằng hữu của ngươi có tu vi gì? Làm sao lại xông tới Vẫn Thiên hội?

Vô Song đại đế có chút kỳ quái:

- Dùng tu vi của các ngươi,dường như không nên dây vào Vẫn Thiên hội a.

Lưu Chấn thở dài một tiếng:

- Nói ra thì rất dài dòng. Bằng hữu của tiểu nhân là tán tu mà mấy năm trước tiểu nhân kết bạn trên đường. Hai chúng tiểu nhân vô cùng hợp ý, nhiều lần trải qua hoạn nạn sinh tử, trở thành huynh đệ a. Kỳ thực hắn cũng không muốn đắc tội với Vẫn Thiên hội, vốn chỉ muốn đi vào Vẫn Thiên hội treo thưởng, tìm hiểu một chút tin tức. Thế nhưng không biết rốt cuộc là làm chuyện gì đắc tội với Vẫn Thiên hội. Kết quả bị Vẫn Thiên hội giam lại. Tới ngày thứ ba, Vẫn Thiên hội mới phái người tới nói cho tiểu nhân biết. Trong vòng nửa năm mang tới năm ức vạn Thánh linh thạch, đi tới tổng bộ Vẫn Thiên hội chuộc người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui