̣i đế dứt khoát. (2)
- Khả Khả, lần này ngươi lập được công rồi.
Tiếu tổng quản nói với Khả Khả cô nương bên cạnh, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
- Bản tổng quản không biết ngươi nói chuyện với hắn thế nào, nhưng mà có thể khiến cho thổ hào như vậy vung tiền ra, ngươi đã thành công trở về. Bản tổng quản nhất định thỉnh công cho ngươi.
Khả Khả cô nương miễn cưỡng cười cười, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Tự nhiên nàng hiểu rõ, mình nói chuyện với người ta thế nào.
Nói không dễ nghe một chút, đó là căn bản chưa nói chuyện cái gi f. Người ta cũng không cho nàng mặt mũi.
Dưới tình huống lúc đó, Khả Khả cơ hồ cảm thấy vị tiên sinh này sẽ buôn tha cho việc mua Mộc đại sư.
Không ngờ tới, phong hồi lộ chuyển, vị tiên sinh này lại tham dự Thưởng Kim lôi đài, hơn nữa lợi nhuận còn hơn hai mươi ức. Khi đó, hắn đã có tài lực tham dự đấu giá hội này.
Tuy rằng nghe Tiếu tổng quản nói thỉnh công cho mình, thế nhưng Khả Khả lại không cao hứng cho nổi. Không biết vì sao nàng bỗng nhiên lại cảm thấy có chút thương cảm.
Loại thương cảm này chính bản thân nàng cũng không rõ ràng, càng nhìn biểu hiện hào phóng của vị tiên sinh này, trong lòng nàng càng cảm thấy thất lạc.
- Có lẽ trong lòng hắn ta chính là một tay sai của Trích Tinh bang, một nữ nhân chỉ muốn gạt tiền trong túi hắn mà thôi.
Tâm tư của nữ nhân quả thực vô cùng kỳ lạ. Lại nói giữa bọn họ căn bản chưa xuất hiện tình cảm gì, cũng không có khả năng xuất hiện tình cảm gì.
Nhưng mà đối với người trẻ tuổi kiệt xuất này, xuất phát từ bản năng của thiếu nữ, nàng không khỏi để ý tới đánh giá của đối phương về nàng.
Ngẫm lại nàng ở Tinh Thần phường, sau đó lại đi tìm hắn, các loại biểu hiện này khiến cho Khả Khả cô nương đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét cái chức nghiệp này, chán ghét mà trước nay chưa từng có.
Nàng vốn là một nữ hài đơn thuần thiện lương, lại bởi vì chức nghiệp này không thể không nói nhiều lời nói trái lương tâm, làm rất nhiều chuyện mà vốn nàng không nguyện ý.
Chỉ là bầu không khí ở nơi này vô cùng nóng bỏng, ai cũng không để ý tới tiểu cô nương như nàng có tâm sự gì.
Dưới sự báo giá điên cuồng của Giang Trần, lại có một người cạnh tranh rút lui.
Hai thế lực khác vô cùng kiên định, tiếp tục theo đuổi. Hiển nhiên lần này bọn họ cũng không có ý định thỏa hiệp, cũng không có ý định nhượng bộ.
Vô Song đại đế thấy Giang Trần nhìn hắn, hắn biết đã tới phiên mình xuất mã.
- Lão phu ra mười lăm ức, Mộc đại sư này vô cùng quan trọng với lão phu. Hy vọng các vị bằng hữu cho lão phu chút mặt mũi. Cái giá này đã vượt quá phạm vi bình thường. Tiếp tục giằng co nữa lão phu sẽ kiên trình tới cùng. Ai muốn liều tài lực với lão phu thì cứ tiếp tục liều mạng đi.
Vô Song đại đế khí phách vô song, khi nói chuyện lập tức chấn nhiếp toàn trường. Hai người cạnh tranh kia làm sao nghĩ tới việc Vô Song đại đế bỗng nhiên ra tay cơ chứ?
Cả đám đều giống như cái bóng da xì hơi, nhụt chí, ánh mắt bất đắc dĩ lại không cam lòng. Nhưng nhìn khuôn mặt âm u của Vô Song đại đế, ai cũng biết đấu giá Mộc đại sư đã châm dứt.
Cũng không phải bọn họ không ra giá tiếp được, nhưng mà Vô Song đại đế người ta đã nói tới nước này. Nếu như lại cạnh tranh cùng với người ta, cuối cùng nhất định không tranh giành nổi, sợ rằng còn khiến cho Vô Song đại đế ghi hận.
Một đại đế tán tu, thậm chí so với rất nhiều đại đế xưng hùng xưng bá một phương còn đáng sợ hơn. Bởi vì loại người này, hắn chân trần không sợ đi giày a.
Hắn không có thế lực của mình, không có các loại gánh nặng và ràng buộc. CHo nên phong cách làm việc của người này tùy tâm sở dục. Thực sự đắc tội với hắn, nói không chừng sau đó sẽ đưa tới kinh ngạc lớn hơn cho ngươi.
Đương nhiên, phần kinh ngạc lớn hơn này tuyệt đối là thứ mà bất luận ai cũng không muốn gặp phải.
Tranh ginafh, cuối cùng nhất định không tranh giành nổi, chỉ đơn giản là làm cho đối phương xuất ra nhiều tiền hơn mà thôi. Cũng có ý nghĩa gì đâu? Vô Song đại đế xuất nhiều tiền, cũng không rơi vào trong túi bọn họ, đơn giản chỉ khiến cho đám người Trích Tinh bang cười không ngậm miệng được mà thôi.
Cho nên loại chuyện làm thiếp cho người, tự tổn hại mình như vậy, bọn họ căn bản không muốn làm.
- Bỏ đi, bỏ đi, Vô Song đại đế ra cái giá này, chúng ta cam bái hạ phong.
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Coi như chúng ta thua a.
Biểu lộ trên mặt Mạn phu nhân vô cùng ai oán nhìn về phía Vô Song đại đế, quăng cho hắn một ánh mắt mê người, nũng nịu nói:
- Vô Song đại đế, lão nhân gia ngài vừa ra tay quả thực giải quyết vô cùng dứt khoát a. Làm cho lần cạnh tranh này chấm dứt sớm hơn a.
Đứng ở góc độ của Tịnh Phần điện, tự nhiên bọn họ hy vọng cái giá càng cao càng tốt.
Nhưng mà nâng tới mười lăm ức, đây cũng vô cùng khoa trương rồi. Chỉ là nhân tâm không bao giờ thỏa mãn, Mạn phu nhân ít nhiều có chút ai oán. Mượn thân phận nữ nhân, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể biểu lộ cảm xúc một chút.
Đương nhiên nhiều lắm nàng cũng chỉ có thể biểu lộ chút ai oán, đối mặt với Vô Song đại đế cường thế, cho dù là điện chủ Tịnh Phần điện cũng phải nhượng bộ ba phần, huống chi chỉ là đấu giá sư nho nhỏ như nàng?
Thấy bộ dáng không chút biểu tình của Vô Song đại đế, Mạn phu nhân kiều mỵ cười nói:
- Ta trước tiên chúc mừng Vô Song đại đế vung mười lăm ức vạn, Vô Song đại đế thu được Mộc đại sư, có thể nói là có danh có thực, đáng để cho mọi người chúc mừng Vô Song đại đế a.
Nữ nhân này rất biết nhìn mặt nói chuyện, thấy Vô Song đại đế biểu lộ lạnh nhạt như vậy, Mạn phu nhân hiển nhiên cũng biết câu nói lúc trước của mình khiến cho Vô Song đại đế có chút khó chịu, cho nên ngữ khí nàng lập tức biến đổi, giống như có chút nịnh nọt vậy.
Mặt mũi Vô Song đại đế ai cũng không thể không cho. Tất cả người trong đấu giá hội lập tức vỗ tay như sấm dậy.
Những đại đế của Đan Hỏa thành kia, xưa nay cũng dạy bảo những thế lực dưới trướng, ở bên ngoài hành tẩu giang ồ, người nào tốt nhất không được động vào, người nào căn bản không thể động vào.
Vô Song đại đế này chính là người đứng đầu trong hàng ngũ những người không thể dây vào.
Cho nên, những tiếng vỗ tay này lại không có chút tiền vốn, mọi người tự nhiên sẽ không để ý tới chút chuyện này. Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như sấm vọng vang lên.
Vô Song đại đế phất tay, coi như cảm tạ mọi người.
Biết được Vô Song đại đế mua đi Mộc Đại sư, bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang cũng cao hứng bừng bừng. Không có kết quả nào hoàn mỹ hơn kết quả này.
Vô Song đại đế giải quyết dứt khoát, chuyện này đối với thế lwujc khác mà nói, bọn họ thua cũng không có lời nào để nói.
Nếu như sau đó bọn họ tới trút giận lên người Trích Tinh bang, Trích Tinh bang hoàn toàn có lý do cãi lại. Dù sao cạnh tranh không được Vô Song đại đế cũng không tính là quá mất mặt, thế lực khác mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...