Thấy thủ pháp Giang Trần thuần thục, nhưng dường như cũng không có thủ đoạn kinh người, độc nhất vô nhị gì, thoạt nhìn tất cả trình tử đều không có huyền cơ gì.
Tên thái tử kia nhíu mày không nói, trong lòng bán tín bán nghi.
- Tiểu tử này nhìn như đã tính trước, nhưng mà những thủ pháp này của hắn cũng không có chỗ nào là không thể tưởng tượng nổi. Ta cũng không tin hắn có thủ đoạn sửa đá thành vàng. Biến lò phế đan luyện thành lò Mãnh Hổ đan. Nhất định là đang khoác lác trước mặt bản điện hạ.
Mặc dù thái tử có chút bội phục tâm cảnh, khí độ của Giang Trần, lúc này còn có thể trầm ổn được. Thoạt nhìn không giống như đám giang hồ bịp bợm.
Nhưng nếu muốn biến phế thành bảo, hiển nhiên thái tử vẫn không tin lắm.
Ước chừng hai ba khắc sau, Giang Trần thu tay lại, khẽ cười nói:
- Được rồi.
Hỏa diễm trong đan lô biến mất, trong đan lô phát ra từng đạo thanh âm. Sau đó, Giang Trần hất tay áo lên, quét cái nắp trên đỉnh đan lô.
- Mãnh Hổ đan đó, nhìn chút đi.
Tay áo Giang Trần lần nữa hất lên, đẩy đan lô về phía thái tử.
Hai mắt thái tử chuyển động, sải bước đi về phía trước, trừng mắt nhìn đan lô kia.
Chỉ nhìn qua biểu lộ trên mặt thái tử ngưng trọng, giống như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi nhất thế gian này, triệt để sửng sốt.
Trừng mắt nhìn đan lô kia thật lâu, toàn thân tên thái tử này nhẹ nhàng co rúm lại, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn qua Giang Trần nói:
- Ngươi... Ngươi thực sự không có ăn gian?
Đột nhiên, thái tử có chút không dám xác định. Toàn bộ quá trình đều dưới con mắt chứng kiến của hắn. Thế nhưng mà hiện tại hắn cũng không quá tự tin, rốt cuộc người này có ăn gian hay không.
- Ăn gian?
Giang Trần ung dung cười nói:
- Chỉ là Mãnh Hổ đan, cũng xứng để cho ta làm vậy sao? Tài liệu luyện chế đan dược của ngươi, ngươi cảm thấy có khả năng này sao? Vậy thì trình độ đan đạo của ngươi quả thực quá kém cỏi.
Thái tử cũng không phải là người không phân biệt nổi, mà là quên đi những thứ còn sót lại bên trong.
Cẩn thận phân biệt, phát hiện ra Mãnh Hổ đan thành phẩm này thực sự là do những tài liệu trước kia luyện chế mà thành.
Chính xác là những vật liệu phế phẩm kia luyện chế mà thành.
Lần này tên thái tử này hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được nữa. Trên đời này thực sự có thần thông biến phế thành bảo hay sao? Chuyện này cũng quá khoa trương a.
Những đan dược sư dưới trướng hắn đều là Đan Vương đỉnh cấp nhất Thương Vân đại quốc, bởi vì thiếu đi đan phương Mãnh Hổ đan, cho nên khi thử luyện chế thủy chung vẫn không có cách nào làm được.
Không ngờ gia hỏa tướng mạo bình thường này lại dùng một đống phế thải, luyện chế ra Mãnh Hổ đan mà bọn họ tìm hiểu mấy năm qua còn không thành công.
Nếu như nói trước đó thái tử còn có chút không phục thì nhờ phút này sự thực trước mắt đã khiến cho hắn không còn lời nào để nói.
Vốn không phục hiện tại cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, mà biến thành thán phục từ tận đáy lòng.
Vẻ mặt uể oải, nhưng không thể không thừa nhận:
- Cao thủ đan đạo Lưu Ly vương thành cũng mạnh mẽ giống như ngươi vậy sao? Xem ra Thương Vân đại quốc chúng ta quả thực giống như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Nhìn thấy bộ dáng phiền muộn của tên thái tử này, Giang Trần càng cảm thấy tiểu tử này thú vị, hắn cũng biết tên thái tử trẻ tuổi này luyện chế Mãnh Hổ đan là vì muốn binh giàu nước mạnh cho nên Giang Trần cũng không có đả kích tinh thần tích cực này của hắn.
- Đan đạo Lưu Ly vương thành nhất định mạnh hơn Thương Vân đại quốc rất nhiều. Nhưng mà ngươi cũng không cần phải uể oải, trong Lưu Ly vương thành, trong đan đạo, người mạnh hơn ta cũng không có mấy.
Lời nói này là Giang Trần vẫn còn khiêm tốn, nếu như nói tới đan đạo, cả Lưu Ly vương thành này không ai có thể so cùng hắn, thậm chí trình độ tới gần hắn cũng không lấy nổi một người.
Nếu tiến thêm một bước mà nói, cả Thần Uyên đại lục, luận đan đạo chỉ sợ cũng không có ai có khả năng so sánh với Giang Trần.
Nếu như trước kia Giang Trần nói lời này, thái tử nhất định sẽ cảm thấy Giang Trần hắn đang thổi da bò. Nhưng mà sự thật trước hắn khiến cho hắn không có cách nào có thể nghi vấn được.
Trong lòng hắn còn nghĩ, có lẽ quái nhân này là thực sự là thiên tài đan đạo của Lưu Ly vương thành.
- Các hạ quả thực có vài phần bản lĩnh, bản điện hạ bội phục. Chỉ là phương pháp luyện chế Mãnh Hổ đan này...
Thái tử xoa xoa tay, dường như cảm thấy mình vô duyên vô cớ mở miệng có chút càn rỡ, thô lỗ, hắn ngừng lại một lát rồi mới nói:
- Ngươi ra giá đi, chỉ cần hợp lý, chúng ta nguyện ý xuất tiền mau phương pháp luyện chế, còn có đan phương này nữa.
- Không có đan phương các ngươi đã muốn luyện chế Mãnh Hổ đan, không thể không nói các ngươi quả thực có đủ dũng khí a. Nhưng mà lãng phí thời gian như vậy cũng không phải là việc làm thông minh.
Khuôn mặt tên thái tử kia đỏ lên, hắn cũng muốn thông qua việc luyện chế Mãnh Hổ đan làm chút việc cho Thương Vân đại quốc. Nghe Giang Trần nói như vậy, hắn cũng cảm thấy mình đã quá hấp tấp trong việc này.
Không có đan phương muốn luyện chế đan dược, đây là chuyện vô cùng khó khăn. Vận khí tốt có lẽ có thể tìm hiểu ra, vận khí không tốt, lãng phí mấy năm cũng là chuyện thườn tình.
- Bản điện hạ cũng không có biện pháp, Thương Vân đại quốc ta trấn thủ phía bắc của Lưu Ly vương thành, chung quanh cường địch như mây, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện chiến tranh. Mãnh Hổ đan có thể khiến cho quân đội của chúng ta càng thêm dũng mãnh, sức chiến đấu tăng lên gấp bội. Đây cuối cùng vẫn là chuyện lợi quốc lợi dân. Cũng không phải là tư tâm của bản điện hạ ta.
- Vẫn là câu nói kia, tác dụng phụ của Mãnh Hổ đan quá lớn. Trang bị trong quân đội, một lần hai lần còn có thể, nhưng mà nếu như dùng lâu dài, tác dụng phụ cuối cùng sẽ vượt qua tác dụng chính của nó.
Giang Trần không chút lưu tình nói.
- Ài, nói như vậy cuối cùng ngươi không chịu đem đan phương, kỹ thuật luyện chế Mãnh Hổ đan bán cho chúng ta?
Trong thanh âm của tên thái tử này có chút thất lạc.
- Mãnh Hổ đan nếu như dùng trong thời gian dài, có hại mà không có lợi. Nhưng mà nếu như là Bạo Hổ đan mà nói, trang bị cho quân đội thì có thể thực hiện được.
Giang Trần cười nói:
- Bạo Hổ đan?
Hai mắt tên thái tử kia sáng ngời:
- Bạo Hổ đan ngươi có biết không?
Giang Trần cười cười, Bạo Hổ đan này là do Thái Uyên các của hắn phát minh ra, làm sao có thể không biết?
- Ngươi cũng không biết sao?
Thấy Giang Trần không có trả lời, thái tử có chút thất vọng.
- Tự nhiên ta biết, nhưng mà khỏa đan dược này bây giờ là của Thái Uyên các. Cho dù ta biết cũng không thể đơn giản truyền cho các ngươi. Nhưng mà ta có thể chỉ cho các ngươi con đường sáng, để Thái Uyên các dùng giá vốn bán ra một đám Bạo Hổ đan cho các ngươi.
- Giá vốn? Ngươi có mặt mũi lớn như vậy sao? Vậy.... Giá vốn là bao nhiêu?
Thái tử có chút lo lắng, lo trước lo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...