Sau khi viết xong đơn thuốc, Giang Trần lại nhìn về phía Ngưu Ngũ Hoa:
- Ngưu chưởng quỹ, tình báo ngày đó, tất cả chi tiết ngươi còn nhớ rõ hay không?
Thấy Giang Trần hỏi vậy, Ngưu Ngũ Hoa cũng không dám lãnh đạm, cẩn thận nghĩ lại rồi nói:
- Chuyện này có lẽ đã có sáu bảy năm, thậm chí là bảy tám năm. Cũng bởi vì thời gian quá lâu, cho nên chi tiết, tỉ mỉ ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng mà người nọ lại treo một nhiệm vụ ở chỗ chúng ta, mấy ngày hôm trước khi chúng ta kiểm tra lại những nhiệm vụ này thì lão Ngưu mới nhớ tới chuyện này. Dường như có chút manh mối giống như người mà Bàn Long nhất tộc muốn tìm kiếm.
- Ngươi còn nhớ rõ người treo nhiệm vụ kia có bộ dáng thế nào không? Nội dung cụ thể của nhiệm vụ hắn treo là gì?
Giang Trần cố gắng áp chế sự kích động trong lòng.
- Người này bộ dáng trung niên, thoạt nhìn là một nam tử rất có nghị lực. Tu vi thoạt nhìn cũng không cao lắm, cho nên nhiệm vụ treo cũng không quá cao. Ta nhớ mang máng trên khóe miệng bên phải người nọ dường như còn có một cái nốt ruồi.
Một cái nốt ruồi?
Sắc mặt Giang Trần khẽ động, hắn nhớ rất rõ, phụ thân Giang Thụ Phong của hắn quả thực có một cái nốt ruồi ở dưới khóe miệng bên phải. Nghĩ tới đây, máu toàn thân Giang Trần như sôi trào lên.
Cơ hồ hắn có thể xác định được, mười phần thì có bảy tám phần là phụ thân Giang Thụ Phong.
- Lúc trước nội dung cụ thể của nhiệm vụ mà nam tử này treo là gì? Còn có không cho ta xem một chút.
- Có, ta đã phục chế một bản. Mời Tam công tử xem qua.
Tuy rằng Ngưu Ngũ Hoa không biết rốt cuộc Cơ Tam công tử quan tâm tới chuyện này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Thế nhưng hắn cảm nhận rất rõ được, Cơ Tam công tử rất xem trọng chuyện này.
Bởi vì cấp độ nhiệm vụ treo không cao, cho nên nhiệm vụ rất đơn giản, chính là điều tra trong vòng năm mươi năm gần đây có thế lực quyền quý nào trên bát vực, có một nữ nhi lưu lạc ở Vạn Tượng Cương Vực. Sau đó hai ba mươi năm lại mang từ Vạn Tượng Cương Vực về bát vực hay không mà thôi.
Nhiệm vụ này còn không rõ ràng, Giang Trần nhìn qua mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy rất giống.
Tuổi của Giang Trần ở kiếp này hiện tại cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Nếu như khi phụ mẫu sinh hắn ra còn rất trẻ mà nói, như vậy phụ mẫu hiện tại cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, không tới năm mươi tuổi.
Như vậy trong vòng năm mươi năm, khi mẫu thân còn là một đứa trẻ bị vứt bỏ tại Vạn Tượng Cương Vực, vẫn có thể coi như là hợp lý.
Mà sau hai ba mươi năm bị mang về bát vực, thời điểm này cũng ăn khớp với lúc mẫu thân bị mang đi.
Đủ loại chi tiết, tỉ mỉ cho thấy nhiệm vụ này tám phần chính là do phụ thân Giang Thụ Phong của hắn tuyên bố ra. Nhìn cấp độ nhiệm vụ này cũng không xa xỉ, có thể nhìn ra được lúc ấy trên người phụ thân không có quá nhiều linh thạch. Cho nên thưởng của nhiệm vụ này rất ít, thế cho nên mới không có ai hỏi thăm tới.
Một nhiệm vụ bảy tám năm mà tới bây giờ chưa có ai đi hoàn thành, hơn phân nửa cũng bởi vì thù lao quá kém.
Thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, Ngưu Ngũ Hoa và Thu chấp sự cũng không dám lên tiếng.
- Ta ở Lưu Ly vương thành ngây ngốc bốn năm năm, lại thêm ở Lưu Ly vương thành hai ba năm. Nói như vậy có khả năng khi đó Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực còn chưa bắt đầu truy sát ta?
Nếu như khi đó nhiệm vụ đuổi giết hắn đã được tuyên bố ra, Giang Trần suy đoán phụ thân tuyệt đối sẽ đứng ngồi không yên, cũng không có tâm tư tuyên bố ra nhiệm vụ này.
Như vậy tính toán thời gian, có khả năng bảy tám năm là ít. Có khả năng còn gần mười năm.
Mười năm trôi qua, Giang Trần quả thực không dám nghĩ tới. Tuy rằng phụ thân mang theo một ít tiền tài trên người, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, những tiền tài mang từ Thiên Quế vương quốc ra, đến bát vực, chỉ sợ đã sớm tiêu hao hầu như không còn.
Nếu như không có tiền mà nói, ở loại địa phương như bát vực mà nói, chỉ sợ càng khó tiến thêm nửa bước.
- Ngưu chưởng quỹ, nhiệm vụ này còn có đầu mối gì mới hay không?
Giang Trần bỗng nhiên nhìn về phía Ngưu Ngũ Hoa, ngữ khí vô cùng phức tạp, hỏi.
Ngưu Ngũ Hoa lắc đầu nói:
- Người treo nhiệm vụ này về sau cũng không xuất hiện qua. Nhưng mà nội dung nhiệm vụ này lão Ngưu Ngũ Hoa dường như đã nghe qua điển cố cùng loại ở nơi nào đó vậy.
- Ồ?
Giang Trần khẽ nhíu mày:
- Ngươi nói là chuyện đứa bé ở bát vực bị vứt bỏ rồi lưu lạc tới Vạn Tượng Cương Vực hay sao?
Dường như Ngưu Ngũ Hoa cũng lo lắng mình nói sai, cho nên hắn trầm ngâm một lát rồi mới gật đầu:
- Ta cũng chỉ nghe tin bên ngoài, rốt cuộc có phải có chuyện như vậy hay không ta cũng không quá chắc chắn.
- Ngươi cứ nói thử xem.
Giang Trần ném cho hắn ánh mắt cổ vũ.
- Được, chuyện này cũng là do có một lần ta đi ra ngoài, trong lúc vô tình nghe được. Năm đó ta đi làm một nhiệm vụ, đi qua Tà Nguyệt Thượng vực. Ở đó ta từng nghe nói qua tông môn nhất phẩm Nguyệt thần giáo của Tà Nguyệt Thượng vực này năm đó dường như đã từng có thánh nữ bị lưu lạc.
- Nguyệt thần giáo? Tà Nguyệt Thượng vực?
Giang Trần nhíu mày nói:
- Tin tức này có đáng tin hay không?
- Ta cũng không biết có đáng tin hay không. Chẳng qua khi trước ta từng nghe những người ở tửu quán trong đó nói qua việc này. Hơn nữa dường như vị thánh nữ lưu lạc này cũng đã được tìm trở về. Nhưng mà vị thánh nữ này dường như không có bất kỳ trung thành nào với Tà Nguyệt thần giáo, nhưng mà hết lần này tới lần khác vị thánh nữ này là nhân vật có liên quan tới số mệnh của Nguyệt thần giáo. Cho nên thánh nữ này ở Nguyệt thần giáo tạo ra tranh luận rất lớn. Có một nhóm người vô cùng thống hận nàng, cảm thấy nàng lưu lạc tới hạ vực, đánh mất trinh tiết của thánh nữ, không thể lại đại biểu cho Nguyệt Thần giáo, nên bị lăng trì xử tử. Mà một nhóm người khác cảm thấy nàng liên quan tới số mệnh Nguyệt thần giáo, giết nàng chẳng khác nào là đoạn tuyệt số mệnh của Nguyệt thần giáo.
Những lời này của Ngưu ngũ hoa khiến cho Giang Trần cảm thấy lồng ngực mình khí huyết quay cuồng không thôi.
Mặc kệ tin tức này có đáng tin cậy hay không, có quan hệ với mẫu thân hay không, nhưng không thể nghi ngờ là một manh mối vô cùng quan trọng. Đây là một cái manh mối mà vô luận thế nào Giang Trần cũng không thể buông tha.
- Ngưu chưởng quỹ, tin tức này có truyền bá rộng rãi hay không?
Giang Trần nhịn không được mà hỏi.
- Tà Nguyệt thượng vực ở bát vực thuộc khu vực tây bắc, cho nên bên Lưu Ly vương thành chúng ta không có ai biết. Nhưng mà mấy vực phía bắc của bát vực mà nói, tin tức này lại có một ít người truyền bá ra. Đương nhiên loại chuyện này cũng không được coi là chuyện lớn, cho dù mọi người có nói tiếp cũng không thể nào nói được lâu. Chỉ là bởi vì có liên quan tới tông môn nhất phẩm cho nên mới có người nói. Nếu như là tông môn nhị phẩm, tam phẩm, đoán chừng sẽ không có ai thèm quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...