- Tiểu tử này, có phải nói chuyện giật gân hay không?
- Đúng vậy a, nếu quả thật có Ma Quân gì hàng lâm, vì cái gì hắn có thể qua lại tự nhiên? Nói không chừng, hắn chỉ là không muốn chúng ta phát tài, cố ý làm chúng ta sợ?
- Thế nhưng mà Yến Sơn Lục Lang rõ ràng đã cung khai.
Mấy trăm tán tu, ngươi một lời, ta một câu, đều có chút ngựa nhớ chuồng không đi. Hiển nhiên, thật vất vả tiến đến một chuyến, bọn hắn không muốn cứ như vậy ly khai.
Chỉ là, bọn hắn ai cũng không nghĩ ra, thời điểm bọn hắn trì hoãn, một sóng lớn nguy cơ, đã lặng lẽ hàng lâm ở chung quanh bọn họ.
Giang Trần nhìn đám tu sĩ không biết sống chết này, cũng âm thầm im lặng.
Lời nói nói đến nước này, Giang Trần cũng không có khả năng quay đầu lại khuyên bọn họ. Chết sống có số, bọn hắn đã muốn chết, Giang Trần không có khả năng lôi kéo.
Lập tức nghiêng đầu, hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Đi qua sông lớn, lại chạy mấy canh giờ, liền tới chỗ ước định với Lâm Yến Vũ.
Hôm nay thời gian cũng không quá đáng là qua năm sáu ngày, cách bảy ngày ước hẹn còn có một hai ngày. Giang Trần ngược lại là người thủ tín, cũng không có ly khai.
Không thể không nói, Lâm Yến Vũ cùng những tán tu mù quáng kia, vẫn là rất bất đồng. Lâm Yến Vũ thân mang gia cừu, tuy rất muốn đại triển tay chân ở hoang man, lại không có mù quáng tự đại, không có đánh giá cao thực lực của mình, mấy ngày nay, ngược lại là có chút thu hoạch.
Bảy ngày sau, Lâm Yến Vũ đúng hẹn đuổi tới.
Nhìn thấy Giang Trần đã tới trước chờ hắn, Lâm Yến Vũ cũng chấn động. Kỳ thật hắn lo lắng bảy ngày thời gian, mình đợi không được Giang Trần.
- Hoàng đạo hữu, cho ngươi đợi lâu?
Giang Trần thật là đợi một ngày, bất quá hắn lại không nói gì thêm, nhìn nhìn Lâm Yến Vũ, thấy hắn tuy phong trần mệt mỏi, nhưng trên người lại không có nhiễm ma khí.
- Lâm đ*o hữu, ngươi không có ngắt Thiên cấp Linh Dược chứ?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười hỏi.
Lâm Yến Vũ cười khổ nói:
- Người khác có lẽ sẽ mù quáng, nhưng Lâm gia ta là đan dược thế gia. Thiên cấp Linh Dược gì, Lâm mỗ sẽ không nhìn lầm. Những cái gọi là Thiên cấp Linh Dược kia, Lâm mỗ không dám động. Cũng không cho rằng thật sự là Thiên cấp Linh Dược.
Giang Trần gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi có loại ánh mắt này, còn có thể khắc chế mình như vậy, cho nên mới có thể còn sống tới đây. Những người khác, sẽ không có may mắn như ngươi rồi.
Hôm nay Giang Trần tự nhiên biết rõ, những cái gọi là Thiên cấp Linh Dược, Địa cấp Linh Dược trên đường kia, kỳ thật đều là Ma Ảnh Hoa của Ma tộc biến ảo.
Nếu như tu sĩ bởi vì tham niệm đi ngắt những Linh Dược này, sẽ bị Ma Ảnh Hoa phản công, trực tiếp luyện hóa linh hồn, trở thành Thi Khôi võ sĩ của Ma tộc.
Dọc theo con đường này, Giang Trần nhìn thấy không ít tu sĩ như thế.
Lâm Yến Vũ nghe Giang Trần nói như vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng:
- Hoàng đạo hữu, lần này giống như có chút cổ quái. Ta ở ngoại vi qua lại, không dám nhập quá sâu. Nhưng mà ven đường giống như nhìn thấy rất nhiều tu sĩ tràn vào. Những người kia, căn bản không phải trong đội ngũ chúng ta a.
Giang Trần thở dài:
- Đâu chỉ 500 người, chỉ sợ ít nhất tràn vào mấy vạn người.
Giang Trần lắc đầu thở dài, nói với Lâm Yến Vũ:
- Chết sống có số, những người này muốn vào tìm cái chết, ngăn cũng ngăn không được.
- Chỉ giáo cho?
Giang Trần không có giải thích, vung tay lên:
- Đi ra ngoài sẽ biết.
Lâm Yến Vũ không hiểu ra sao, bất quá hắn có một ưu thế, chính là thông minh. Tiếp xúc lâu như vậy, hắn hiển nhiên cũng biết Giang Trần không phải nhân vật tầm thường, cho nên đối với Giang Trần cũng là nói gì nghe nấy, phi thường tin phục.
Rất nhanh liền đi ra ngoài, trên đường đi còn có vô số tu sĩ tràn vào.
Giang Trần không muốn cùng những tu sĩ này chạm mặt, nên đi tránh qua, rốt cục đi tới miệng hang.
Trận pháp Thương Bình Vương bố trí ở miệng hang, sớm đã bị người phá hư.
Mà trước kia lỗ hổng phong ấn hoang man được chữa trị qua kia, cũng bị mở ra rất nhiều.
- Tại sao có thể như vậy?
Lâm Yến Vũ thấy một màn như vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Giang Trần cũng im lặng, hắn tự nhiên biết rõ, đây hết thảy, hơn phân nửa là Lữ Sư Nam giở trò quỷ. Nếu như không phải Lữ Sư Nam phá hư trận pháp, dùng thực lực của những tán tu kia, căn bản không có khả năng tiến vào.
Lữ Sư Nam làm thành như vậy, ít nhất tràn vào hai ba vạn người, ít nhất hai ba vạn tán tu có đi không về.
Cũng may, hiện tại sắc trời đã tối, tu sĩ ở miệng hang cũng là càng ngày càng ít. Xem ra, nên vào cũng đã tiến vào hết.
Ba người cẩn thận từng li từng tí từ trong phong ấn đi ra, Giang Trần nhìn phong ấn một lát, thấy phong ấn vận hành, ẩn ẩn có dấu hiệu khép lại.
- Cái phong ấn này, sẽ tự động khép lại?
Hoàng Nhi hiển nhiên cũng nhìn ra một chút.
Lâm Yến Vũ lại giật mình không thôi, hắn căn bản xem không hiểu, cũng nhìn không ra bất luận cái trò gì, chỉ cảm thấy lực lượng của phong ấn này phi thường cường đại, chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Giang Trần cũng hết sức vui mừng:
- Đây là Thượng Cổ phong ấn, niên đại đã lâu, mới sẽ xuất hiện lỗ hổng tính chu kỳ. Xem ra, lỗ hổng lúc này đây, đã tiếp cận khép lại rồi. May mắn chúng ta ra nhanh, bằng không thì muốn đi ra, khả năng phải chờ phong ấn xuất hiện lỗ hổng tiếp theo.
- Cái chu kỳ này dài bao lâu?
Lâm Yến Vũ hiếu kỳ hỏi.
Giang Trần ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Yến Vũ:
- Hẳn là Lâm đ*o hữu còn muốn trở lại?
Lâm Yến Vũ cuống quít khoát tay:
- Không không không, ta chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút. Địa phương quỷ quái này, Lâm mỗ là tuyệt đối sẽ không đến nữa. Quá tà môn đi.
- Ngươi nghĩ như vậy là được rồi. Lâm đ*o hữu, có lẽ ba người chúng ta, là ba người duy nhất có thể từ hoang man đi ra.
Bất quá, rất nhanh liền chứng minh, Giang Trần nói sai rồi.
Lục tục ngo ngoe, lại có mấy tán tu từ hoang man chật vật đi ra.
Mỗi đi ra một cái, Giang Trần đều dùng thần thức quét thoáng một phát. Những người này đi ra, nếu như lây dính ma khí, Giang Trần tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn ly khai.
Cũng may, những người này hẳn là thế hệ nhát gan, có lẽ như Lâm Yến Vũ, ở ngoại vi lắc lư thoáng một phát, không dám xâm nhập.
Hoàng Nhi nhìn lỗ hổng phong ấn, trong mắt cũng có chút ngưng trọng:
- Lỗ hổng đang khép lại, xem ra, hiện tại người không đi ra, lần này là không có cơ hội ra ngoài.
Giang Trần thở dài:
- Bọn hắn đã không thể nào sống đi ra. Lúc trở ra, chính là thời điểm bọn họ tai họa Nhân loại cương vực.
Lâm Yến Vũ giật mình:
- Đạo hữu chỉ giáo cho?
- Ma tộc tro tàn lại cháy, bọn hắn là tự mình hiến tế cho Ma tộc. Lúc đi ra, hoặc là trở thành huyết mạch Ma tộc, hoặc đã là Khôi Lỗi của Ma tộc. Từ nay về sau vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn trầm luân.
- Cái gì?
Ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng phong ấn.
Sắc mặt của Lâm Yến Vũ trắng bệch, hiển nhiên tin tức về Ma tộc, để cho hắn cảm thấy sởn hết cả gai ốc, chỉ muốn sớm một chút ly khai nơi đây, càng sớm càng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...