Độc Tôn Tam Giới

Vệ Hạnh Nhi nghe Giang Trần xưng hô nàng như vậy, vốn là khẽ giật mình, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khổ sở, bỗng nhiên xắn tay áo, trên cánh tay trắng nõn kia, một điểm thủ cung sa màu đỏ tươi, lần nữa phi thường chói mắt xuất hiện ở trước mắt Giang Trần.

Vệ Hạnh Nhi cắn môi, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Đúng vậy, ta là yêu nữ, tâm ta như rắn rết, nam nhân ta hại, cũng chính xác nhiều vô số kể. Bất quá, bọn hắn ai dám nói mình là người vô tội? Trong mắt của ta, bọn họ đều đáng chết, ta là yêu nữ, nhưng ta không phải tiện phụ ai cũng có thể lấy làm chồng. Có lẽ cuộc đời này Vệ Hạnh Nhi ta đã từng nói qua vô số lời nói dối, nhưng mà những lời ta từng nói với ngươi kia, lại thật sự. Thủ cung sa của ta cũng thật sự. Cho đến ngày nay, ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ.

Không biết vì cái gì, tựa hồ Vệ Hạnh Nhi phi thường để ý đối với cách nhìn của Giang Trần. Từ trong mắt Giang Trần, nàng thấy được ý khinh thị, cái này để cho nội tâm nàng phiền muộn, cảm giác không thoải mái nói không ra lời.

Giang Trần ngạc nhiên, hắn hoàn toàn khó hiểu, Vệ Hạnh Nhi này tìm mình, là vì nói những sự tình râu ria này sao?

Ngược lại là Hoàng Nhi, như có thâm ý liếc nhìn Vệ Hạnh Nhi, nhưng trong lòng thì than nhẹ một tiếng.

- Thủ cung sa của Vệ tiểu thư, là thật sự, không giả tạo được.

Hoàng Nhi bỗng nhiên nói.

Vệ Hạnh Nhi lại không nghĩ rằng, nữ tử trước mặt Giang Trần, vậy mà sẽ thay mình phân biệt.

Trên lông mi mang theo chút sương mù mơ hồ, đột nhiên Vệ Hạnh Nhi hỏi:


- Ta vẫn hiếu kỳ, rốt cuộc là danh môn khuê tú nhà nào, lại có thể có khí chất như vậy.

Hoàng Nhi cười cười:

- Ta đến từ nơi vắng vẻ, nói ra ngươi cũng không biết.

Vệ Hạnh Nhi thấy nàng không nói, cũng không có dây dưa, mà thở dài:

- Tiểu môn hàn gia, bồi dưỡng không ra khí chất như ngươi. Khó trách cô nàng Lăng Bích Nhi kia sẽ thua ngươi. Nàng thua cũng không oan.

Nói đến đây, Vệ Hạnh Nhi mắt đẹp khẽ động, nhìn về phía Giang Trần:

- Tiểu gia hỏa, ta chợt nhớ tới một sự kiện, ngươi có thể nói cho ta biết không?

- Cái gì?

- Tiêu Dao Tông Vệ Khánh, có phải ngươi giết hay không?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Như thế nào, ngươi ý định tìm ta báo thù?

Lông mày của Vệ Hạnh Nhi nhảy lên:

- Thật là ngươi giết? Vậy ta phải cảm tạ ngươi rồi. Tiểu tử này cùng ta đồng tộc, nhưng lại đánh chủ ý tới ta. Chẳng những đánh chủ ý tới ta, còn đối với sư tỷ của ngươi thèm chảy nước miếng. Loại xú nam nhân này, ở trong tông môn luôn dây dưa ta, ra tông môn, lại dây dưa người khác. Giết tốt, ta sớm muốn giết hắn, nhưng trở ngại tình nghĩa tông môn, hắn đã chết, ta còn phải làm bộ ra vẻ để bụng.

- Ngươi thực nghĩ như vậy?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười hỏi.

- Theo ý của ngươi, Vệ Hạnh Nhi ta là một nữ tử trời sinh nói dối sao?

Vệ Hạnh Nhi thở dài.


- Hắn bị ta giết. Bất quá hắn là tự mình muốn chết.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

Vệ Hạnh Nhi gật đầu:

- Ngươi không thừa nhận, ta cũng đoán được. Tính cách tên kia, sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi cái chết. Ngươi giết hắn, nằm trong dự liệu của ta.

Giang Trần không có trả lời, mà hỏi:

- Ngươi trở thành Thúy Hoa Hiên Thiếu nãi nãi, xem ra cũng không giống muốn bán đứng chúng ta. Bảo chúng ta tới tham gia đấu giá hội này, là có thâm ý gì?

- Nếu như là người khác, ta nhìn thấy coi như không biết. Toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, người có thể làm cho Vệ Hạnh Nhi ta còn nhớ thương, sẽ không vượt qua năm cái. Trong tông môn có một cái, là Vô Ngân trưởng lão, hắn vẫn rất chiếu cố ta. Hắn vốn có cừu oán với ngươi, nhưng đến cuối cùng, ngược lại cùng với Đan Trì cung chủ chung một chỗ lui lại. Ngươi nói cái này có phải tạo hóa trêu người hay không? Sớm biết như vậy, ta liền cùng hắn đi rồi.

Vệ Hạnh Nhi nói đến đây, cũng vô cùng hối hận, trong giọng nói mang theo một ít thương cảm:

- Về sau, tông chủ chết trận, những người khác cũng chết trận. Chúng ta bị bắt thành tù binh. Bị đưa đến Xích Đỉnh Trung Vực. Giang Trần, tuy chúng ta không có oanh oanh liệt liệt như ngươi, làm ra nhiều đại sự như vậy. Thế nhưng mà, Tiêu Dao Tông chúng ta, từ trên xuống dưới, cũng không có một cái nào là người nhu nhược, cũng không có một cái nào đi theo địch. Đan Càn Cung các ngươi không vứt bỏ khí tiết, Tiêu Dao Tông chúng ta cũng đồng dạng không mất khí tiết.

Giang Trần động dung, Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, nứt vỡ không đơn thuần là Đan Càn Cung, còn có tất cả đại tông môn khác.

Hôm nay từ trong miệng Vệ Hạnh Nhi nghe được chi tiết về Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát, nội tâm Giang Trần cũng rung động không hiểu.


Đối với Tiêu Dao Tông mà nói, Vạn Tượng Cương Vực đồng dạng là nhà của bọn hắn, đồng dạng là cố thổ mà bọn hắn có thể vì nó huyết chiến, liều chết cũng muốn thủ hộ.

Từ góc độ này đến xem, bọn họ đều là một đám dân du cư khi gia viên Vạn Tượng Cương Vực nghiền nát mà thôi.

- Những ngày này, ta ở Xích Đỉnh Trung Vực, cứu võ giả của Vạn Tượng Cương Vực, không có 100, cũng có tám mươi. Bọn hắn có chút bị buôn bán làm nô lệ, có chút bị người đuổi giết... Chỉ cần ta gặp được, bất kể là ai, ta đều xuất tiền xuất lực giúp bọn hắn dọn dẹp. Những sự tình này, không có ai biết, cũng không có ai lý giải. Cũng không có ai tin tưởng. Một người bị xưng là yêu nữ, sẽ có tâm tư tốt như vậy sao?

Vệ Hạnh Nhi tự giễu cười cười:

- Kỳ thật cho tới bây giờ, Vệ Hạnh Nhi ta cũng không phải một thiện nam tín nữ, nói ta lòng dạ rắn rết, nói ta ý chí sắt đá, có đôi khi đúng như vậy. Những người này, xưa nay ở Vạn Tượng Cương Vực, mắt ta cũng lười nhìn bọn hắn. Nếu như dám đến chọc ta, nói không chừng đã bị ta giết. Thế nhưng mà, tại Xích Đỉnh Trung Vực, chứng kiến bộ dạng đáng thương của bọn hắn, ta liền không nhịn được cứu bọn họ. Cái này có tính đồng bệnh tương liên hay không? Gia viên nghiền nát, nói cho cùng, đều là chó nhà có tang. Tuy ta chui vào trong một ổ vàng, nhưng không cải biến được sự thật ta là chó nhà có tang. Hôm nay, ngươi muốn hỏi ta tới đấu giá hội làm cái gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là không có việc gì tới dạo chơi, nhìn xem có nô lệ tu sĩ của Vạn Tượng Cương Vực hay không. Nếu có, phí chút tiền cũng không có gì, ta sẽ cứu bọn họ thoát ly khổ hải. Về phần sau đó bọn hắn đi nơi nào, tiền đồ như thế nào, ta mặc kệ, cũng không cần biết.

Nếu như không phải Vệ Hạnh Nhi chính miệng nói ra, những lời này từ trong miệng người khác thuật lại, Giang Trần là tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Thế nhưng mà, giờ khắc này, mặt đối mặt, Giang Trần lại có thể đoán được, Vệ Hạnh Nhi nói, ngược lại không giống như là đang nói xạo.

Nàng cũng không cần phải nói dối.

Hơn nữa, ở dưới Thiên Mục Thần Đồng cộng với Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần nhìn soi mói, Vệ Hạnh Nhi cũng nói dối không được.

Bởi vậy, Giang Trần lại có chút ngoài ý muốn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui