Lữ Phong Đan Vương thu lại phong cách cười toe toét xưa nay, chân thành lắng nghe, tựa như một đồ đệ bái sư học nghệ, tập trung tinh thần.
- Mộc Ma Cổ Trùng này, có rất ít thiên địch. Nhưng mà, vẫn có đồ vật khắc chế nó. Ở trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, có một loại hỏa, tên Sơ Dương Chi Hỏa, là khắc tinh của Mộc Ma Cổ Trùng này. Sơ Dương Chi Hỏa kia, là mỗi ngày ánh sáng mặt trời vừa ra, ẩn chứa tinh hoa ngày đêm luân chuyển. Hỏa này, bất kể là tiểu cổ trùng, hay đại cổ trùng, mẫu trùng… gặp phải nó, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Giang Trần giải thích:
- Chỉ có điều, Sơ Dương Chi Hỏa này rất khó cầu. Cho nên, Sơ Dương Chi Hỏa khắc chế Mộc Ma Cổ Trùng, chỉ là khắc chế trên lý luận. Không cách nào đại quy mô áp dụng.
- Ở trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại có một loại thủy, tên Long Tiên chi thủy, ngâm phía dưới, có thể diệt sát Mộc Ma Cổ Trùng. Chỉ có điều hiệu quả so với Sơ Dương Chi Hỏa, vẫn là kém một chút.
- Trừ một hỏa một thủy này ra, còn có một ít Linh Dược, có thể khắc chế Mộc Ma Cổ Trùng. Bất quá chỉ là khắc chế, mà không phải giết chết.
- Là những Linh Dược này sao?
Lữ Phong Đan Vương nhìn những Linh Dược mình chuẩn bị hỏi.
Giang Trần lắc đầu:
- Những Linh Dược này, phải ngao chế, luyện thành tinh hoa, đem tinh hoa phơi nắng, trở thành một loại hương phấn, rắc ở quanh thân ký chủ. Mộc Ma Cổ Trùng ghét nhất loại hương phấn này. Bây giờ chúng ta phải làm, là ngao chế ra loại hương phấn này, rót vào trong máu lão Hà. Cái này đối với lão Hà mà nói, cũng là một loại mạo hiểm. Bởi vì loại hương phấn này tiến vào huyết dịch, cũng có tác dụng phụ nhất định. Nhưng có thể bức ra những Mộc Ma Cổ Trùng kia.
- Thì ra là thế, hơn nữa hương phấn này còn phải rót vào phi thường cân xứng, không thể lưu lại bất kỳ một góc chết nào. Bằng không thì có một con cổ trùng không đi ra, phiền toái cũng rất lớn.
Giang Trần gật gật đầu:
- Cái này ngươi không cần lo lắng, đời ta võ giả, điểm ấy vẫn là có thể làm được.
- Lão Lữ, ngươi trước ngao chế những Linh Dược này, sau khi luyện chế ra, dùng thần thông của ngươi, bằng tốc độ nhanh nhất sấy khô thành hương phấn. Sau đó bố trí một đạo phòng tuyến, làm cho cổ trùng sau khi đi ra, không đến mức chạy trốn tứ phía. Có phòng tuyến này tăng thêm trận pháp, song trọng bảo hiểm.
Lữ Phong Đan Vương gật đầu:
- Vâng.
Việc này không thể chậm trễ, Lữ Phong Đan Vương cũng bất chấp so đo, lấy ra Đan Đỉnh, bắt đầu ngao chế.
Cũng may, chuyện ngao chế này, ngược lại không cần bao nhiêu kỹ thuật hàm lượng. Chỉ có điều, số lượng lại rất lớn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, rất nhiều rất nhiều hương phấn đã bị luyện ra.
- Bố trí phòng tuyến đi.
Giang Trần phân phó nói.
Lữ Phong Đan Vương làm đồ đệ, tự nhiên không ngại trợ thủ. Lập tức dựa theo Giang Trần phân phó, bố trí phòng tuyến thỏa đáng.
Giang Trần lại nói:
- Hiện tại, ngươi ở bên cạnh nhìn xem, nhìn kỹ càng một chút. Nếu như sự tình không thuận lợi, ngươi phải chuẩn bị tư thế động thủ.
- Động thủ?
Lữ Phong Đan Vương khẽ giật mình, ánh mắt lộ ra một tia hỏi thăm.
Hà Hồng Thụ nói:
- Động thủ giết ta.
Lữ Phong Đan Vương liếc nhìn Giang Trần, Giang Trần gật đầu:
- Đây là dùng phòng ngừa vạn nhất. Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng vạn nhất loại sự tình này phát sinh, nhất định phải làm. Ngươi hiểu chưa?
- Ta hiểu được.
Lữ Phong Đan Vương dứt khoát gật đầu.
- Lão Hà, tuy chúng ta có vài chục năm giao tình. Bất quá công quy công, tư quy tư.
Hà Hồng Thụ gật gật đầu:
- Ta biết, ngươi cứ việc đi làm. Ta sẽ không trách ngươi. Nếu quả thật là mệnh của ta, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn nghĩ không ra cũng phải ra.
- Ngồi xuống đi, hiện tại ta sẽ ra tay chế trụ yếu huyệt toàn thân ngươi. Dùng pháp môn đoạn huyệt, khống chế chỗ hiểm toàn thân ngươi, giảm tốc độ huyết dịch lưu thông. Như vậy, ta mới có thể thong dong rót hương phấn vào huyết mạch của ngươi. Quá trình này, có chút thống khổ. Hơn nữa ngươi bị ta chế trụ, không thể nhúc nhích, không thể giãy dụa, chỉ có thể nhịn. Ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.
Hà Hồng Thụ hào phóng cười cười:
- Chuyện cho tới bây giờ, còn có sự tình so với chết càng thống khổ hơn sao? Ta chết còn không sợ, còn sợ thống khổ?
- Tốt.
Đang khi nói chuyện, Giang Trần liên tục ra tay, chế trụ yếu huyệt toàn thân của lão Hà.
Huyệt đạo chủ yếu toàn thân bị chế trụ, tốc độ chảy của huyết dịch liền chậm rãi. Giang Trần múa kim châm, chấm lấy hương phấn, kim kim cắm vào trong huyệt.
Đồng thời dùng thủ pháp không ngừng đè ép, thông qua thủ pháp đặc biệt, rót hương phấn này vào trong huyết mạch.
Quá trình này, đích thật là thống khổ đến cực điểm.
Trên trán Hà Hồng Thụ chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, không ngừng vọt xuống. Thế nhưng mà thằng này ngược lại rất kiên định, gắt gao cắn răng, ngay cả hừ nhẹ thoáng một phát cũng không có
Giang Trần thấy thế, có chút bội phục cốt khí của hắn.
- Không có việc gì, ngươi muốn hừ thì hừ, không cần tận lực áp chế.
Giang Trần nói.
Lão Hà lắc đầu:
- Tiếp tục đi.
Giang Trần thấy lão Hà cứng như vậy, cũng bội phục, gật đầu nói:
- Tốt.
Tay không ngừng động, không ngừng đâm kim, không ngừng rót hương phấn vào.
Toàn bộ quá trình, Giang Trần nhìn như nhẹ nhõm, nhưng lại cực kỳ tiêu hao tâm thần. Bởi vì hắn phải một mực quan sát, lưu ý hành động của những cổ trùng kia.
Những cổ trùng này, mắt thường căn bản nhìn không tới. Giang Trần tu luyện Thiên Mục Thần Đồng, tăng thêm Tà Ác Kim Nhãn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chứng kiến quỹ tích hoạt động của chúng.
Cũng may ở chung quanh, Giang Trần đều bố trí trận pháp hương phấn, dẫn dắt đến những cổ trùng này.
Mà ở bên cạnh trận pháp, lại có một chậu huyết dịch mới lạ. Đây là Giang Trần cố ý đặt, hấp dẫn những cổ trùng này đi qua.
- Đi ra.
Giang Trần thấp giọng nói:
- Lão Lữ, ngươi cẩn thận một chút, đừng đứng quá gần. Đứng ở ngoài vòng tròn hương phấn, không được bước vào nửa bước. Bằng không thì những cổ trùng này, sẽ đến trên người của ngươi xây tổ.
Lữ Phong Đan Vương biến sắc, vô ý thức lui lại mấy bước:
- Sư tôn, ngươi cũng đừng dọa lão Lữ a. Ta lớn tuổi, chịu không được dọa.
Không phải Giang Trần cố ý dọa Lữ Phong Đan Vương. Những Mộc Ma Cổ Trùng này, đối với huyết dịch, có một loại ham mê gần như biến thái.
Chỉ cần là huyết dịch người sống, chúng liền ưa thích.
Hương phấn không ngừng tiến vào trong cơ thể lão Hà, những cổ trùng kia, rốt cục gánh không được, nhao nhao từ trên người lão Hà chui ra, một nhóm một nhóm cổ trùng, mắt thường là thấy không rõ. Nhưng mà số lượng nhiều, điệp gia cùng một chỗ, rậm rạp chằng chịt, làm cho da đầu của Giang Trần cũng run lên.
Hắn cũng có chút sợ hãi, chứng kiến nhiều cổ trùng chồng chất như vậy, lỗ chân lông toàn thân cũng nhịn không được dựng lên.
Mặc dù hắn có Kim Thiền huyết mạch, sẽ không sợ những cổ trùng này. Nhưng bị chúng bò lên, cái cảm giác kia quả thật không tốt chút nào.
Cũng may hắn sớm có đối sách, ở trên thân thể thoa khắp hương phấn. Bởi như vậy, những cổ trùng này đi ra, căn bản sẽ không tới gần người hắn, mà dựa theo tuyến đường Giang Trần bố trí, tuôn qua bên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...