Luận đối nhân xử thế, hai đứa con gái của mình, một cái lạnh lùng như băng, một cái ngây thơ rực rỡ, so sánh với Hoàng Nhi tiểu thư lạc lạc hào phóng, chỉ có thể nói là có đặc điểm riêng, sẽ không có bất kỳ ưu thế.
Mấu chốt nhất chính là, nhìn quan hệ giữa Giang Trần cùng Hoàng Nhi tiểu thư kia, hiển nhiên là quan hệ tình lữ, tuy lẫn nhau còn không có kết liền cành, nhưng rất hiển nhiên, người ta đây là lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên, chứng kiến con gái Lăng Huệ Nhi cùng Hoàng Nhi ở chung tốt như vậy, Lăng Túc cũng không biết là nên cao hứng vì lòng dạ con gái rộng lớn, hay nên bi ai vì con gái không có tim không có phổi.
Giang Trần đối với tâm tư của Lăng Túc, là căn bản không có phát giác, hắn cũng không rảnh đi phỏng đoán những chuyện này.
Nhìn thấy Lăng Túc, hắn hỏi han ân cần vài câu, để hắn an tâm dưỡng thương trong Thái Uyên các, về sau liền ở lại Thái Uyên các làm chút chuyện, tùy hắn ưa thích.
Dù sao Thái Uyên các hiện tại, cũng nuôi được những người rảnh rỗi bọn hắn.
Nhìn thấy Giang Trần đạt đến một trình độ nào đó như vậy, Lăng Túc cũng không thể không ưa thích người trẻ tuổi này. Không so không biết, trước kia Lăng Túc cảm thấy, những thiên tài tuổi trẻ kia của Đan Càn Cung, ngược lại là có không ít thanh niên tài tuấn.
Hiện tại xem xét, so với Giang Trần, những thiên tài của Đan Càn Cung kia, quả thực là không đủ xem.
Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên Thân Tam Hỏa đi tới:
- Sư huynh, Lữ Phong Đan Vương đến rồi. Hắn nói có chuyện gấp muốn gặp ngươi.
Lữ Phong Đan Vương, lần trước Giang Trần cho hắn không ít đan phương của Quỷ Đan lưu, lại cho lão nhân này không ít tiền, làm hắn rất là vui vẻ rời đi, sau đó không có động tĩnh.
Lúc này, sao Phong lão đầu kia cam lòng tìm đến mình? Những đan phương Quỷ Đan lưu kia, đầy đủ cho hắn nghiên cứu nhiều năm a.
Lúc này mới qua bao lâu?
Đối với lão nhân này, Giang Trần là vô cùng thưởng thức. Lúc trước Vương Đình đại phiệt Thái Uyên lâu trọng tân khai trương, lão nhân này vụng trộm nguyền rủa, thóa mạ Vương Đình đại phiệt, Giang Trần đều âm thầm nghe được. Biết rõ lão nhân này là thành tâm thành ý đi theo mình.
Nếu là người trung tâm, Giang Trần cũng không thể lạnh lòng của hắn.
- Sư tôn, đại sự, đại sự a.
Lữ Phong Đan Vương nhìn thấy Giang Trần, mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn.
Đối với phong cách điên điên khùng khùng của hắn, Giang Trần đã sớm thích ứng:
- Cái đại sự gì a? Sẽ không lại muốn dựa dẫm vào ta đòi hỏi đan phương chứ?
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:
- Sư tôn, đan phương kia ta tối thiểu còn có thể nghiên cứu năm ba năm, tạm thời không lấy nữa, tham thì thâm. Lần này ta thật sự có đại sự bẩm báo.
- Cái đại sự gì? Nói nghe xem.
Giang Trần cười nói.
- Nếu như báo cáo sai quân tình, tương lai mười năm, đừng muốn từ chỗ ta đòi hỏi đan phương.
Lữ Phong Đan Vương cười đắc ý:
- Vậy nếu tình báo hữu dụng, có ban thưởng không?
- Ngươi muốn ban thưởng gì?
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:
- Ta chỉ muốn sư tôn chính miệng tán thành ta là truyền nhân của Quỷ Đan lưu, đối với ngoại giới tuyên bố ta là đồ đệ của ngươi.
Lão nhân này, đưa ra yêu cầu luôn kỳ quái như vậy.
Hắn một bó to niên kỷ, bái một Đan Vương tuổi còn trẻ làm sư, loại sự tình này, người bình thường đều không muốn tuyên truyền, im lặng phát tài là tốt rồi.
Thế nhưng mà lão nhân này, lại sợ người trong thiên hạ không biết, quấn quít muốn công khai bái Giang Trần là sư, còn phải chiếu cáo thiên hạ cho hắn một danh phận.
Cái này để cho Giang Trần rất náo tâm.
- Ngươi nói trước xem, là tin tức gì?
Giang Trần cũng không muốn cùng lão nhân này càn quấy.
- Vừa rồi ta đã nhận được một tin tức có quan hệ tới An Hồn Mộc.
Lữ Phong Đan Vương bỗng nhiên thần thần bí bí đi lên, vẻ mặt thành thật nói.
- Cái gì?
Giang Trần thoáng cái nhảy dựng lên.
- Tin tức nơi nào đến? Sao ta không có nghe bọn hắn nói qua?
Lúc trước Thuấn lão ở Lưu Ly Vương Thành lưu lại giải thưởng cực lớn. Chỉ cần có tin tức An Hồn Mộc, cái giải thưởng này sẽ tự động khởi động.
Giang Trần đã từng cùng Bàn Long đại phiệt đề cập tới việc này, nếu quả thật có tin tức An Hồn Mộc, giải thưởng kia khởi động, Bàn Long phiệt chủ không có khả năng không thông tri hắn.
Lữ Phong Đan Vương quỷ dị cười cười:
- Nếu như mọi người đều biết, vậy thì không còn là tin tức đáng giá. Lần này ta lấy được tin tức, là trong lúc vô tình lấy được. Cho tới bây giờ, vẫn là cơ mật.
- A?
Tinh thần Giang Trần lập tức tỉnh táo.
Nếu như giới tình báo toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, cũng biết tin tức An Hồn Mộc này, giải thưởng của Thuấn lão sẽ tự động khởi động, đến lúc đó thế lực khắp nơi đều nhập cuộc, ngược lại sẽ rất bất lợi.
Ai biết, lúc nào Thuấn lão mới quay về Thượng Bát Vực? Vạn nhất Thuấn lão về tới Vạn Uyên đảo, bị quấn ở đó, vì thì không thể trở lại Thượng Bát Vực rồi, đến lúc đó, giải thưởng kia không phải là ngân phiếu khống sao?
Nói như vậy, An Hồn Mộc này chưa hẳn có thể tới trên tay Giang Trần hắn.
Thuấn lão treo giải thưởng, cũng không phải là Giang Trần hiện tại có năng lực chi trả.
Như ở năm trước, Thuấn lão ly khai liên minh 16 nước, phó thác Hoàng Nhi cho Giang Trần. Giang Trần phỏng đoán tuyến đường hắn ly khai, hẳn là trước tới Đan Càn Cung, sau đó một đường đi vào Lưu Ly Vương Thành, đi toàn bộ Thượng Bát Vực.
Cũng ở Thượng Bát Vực để lại một giải thưởng chí cao.
Giải thưởng có một viên Đại Đế Xá Lợi, vì tìm kiếm An Hồn Mộc. Chuyện này, lúc ấy ở Thượng Bát Vực đưa tới oanh động.
Chuyện này, lúc trước Giang Trần cũng từ trong miệng Lữ Phong Đan Vương biết được, mới biết Thuấn lão đã từng tới Thượng Bát Vực này, cũng tới Lưu Ly Vương Thành.
Đại Đế Xá Lợi làm giải thưởng, đầy đủ để cho cả Nhân loại cương vực điên cuồng.
Giang Trần suy nghĩ chốc lát, hai đầu lông mày tràn đầy ngưng trọng:
- Lão Lữ, chuyện này không thể nói giỡn a.
Lữ Phong Đan Vương thấy biểu lộ của Giang Trần nghiêm túc, bộ dạng vốn là cười toe toét, cũng lập tức thu lại, khẩu khí khó được chân thành nói:
- Sư tôn, chuyện này ta cũng không có trăm phần trăm nắm chắc. Bất quá, căn cứ ta phỏng đoán, nơi phát ra tin tức này, có lẽ có vài phần tin cậy.
- Ngươi nói rõ chi tiết xem.
Giang Trần không dám xem thường, An Hồn Mộc liên quan tới sinh tử của Hoàng Nhi, Giang Trần tự nhiên là thập phần để bụng.
Lữ Phong Đan Vương nói:
- Ngày hôm qua ở trong cửa hàng của ta, đến một tán tu. Người này ở trong giới tán tu của Lưu Ly Vương Thành, những năm này coi như xông ra tên tuổi rất lớn. Hắn và ta quan hệ cũng không tệ. Thường xuyên quan tâm chăm sóc việc buôn bán của ta, giữa hai người coi như nói chuyện rất hợp ý...
Lữ Phong Đan Vương không có xâu khẩu vị của người, mà chi tiết nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...