- Nói như vậy, vẫn là bệ hạ tuệ nhãn thức anh. Toàn bộ Khổng Tước Thánh Sơn nhiều Đan Vương thiên tài như vậy, hắn một cái đều không có sử dụng, ngược lại chọn một Đan Vương tuổi trẻ từ bên ngoài đến. Tin tưởng lúc bệ hạ làm quyết định này, mọi người nhất định đều không thể lý giải, thậm chí là hoài nghi quyết sách của bệ hạ a?
Đan nhi thở dài.
- Tiểu thư ngươi thật sự là liệu sự như thần, sau khi bệ hạ làm ra quyết định này, cả Khổng Tước Thánh Sơn, thật đúng là có rất nhiều thanh âm nghi vấn, nghe nói Tứ đại Hoàng giả, ngoại trừ Vân Trung Minh Hoàng ra, Tam đại Hoàng giả khác, đều có chút hoài nghi. Chớ nói chi là Đại Đế khác của Lưu Ly Vương Thành rồi.
Vẻ mặt Thúy nhi hưng phấn nói.
- Sự thật chứng minh, bệ hạ vẫn là bệ hạ. Lưu Ly Vương Thành, vẫn là bệ hạ đứng cao nhất, xem xa nhất. Những người khác, vĩnh viễn đều kém bệ hạ một bước, thậm chí mười bước trăm bước.
Đan nhi nói đến Khổng Tước Đại Đế, cũng tràn đầy sùng bái, tựa như một đứa con gái, nói đến phụ thân vĩ đại của mình, trong lời nói mang theo chút kiêu ngạo
- Hắc hắc, khó trách bệ hạ thương tiểu thư như vậy. Khổng Tước Thánh Sơn lớn như vậy, tiểu thư ngược lại là tri âm của bệ hạ a.
Thúy nhi tán thưởng.
- Ta ở đâu có tư cách làm tri âm của bệ hạ, chỉ là bệ hạ ngẫu nhiên cùng ta nói chuyện với nhau, từ trong lời nói của lão nhân gia, ta có thể phỏng đoán ra một ít tâm ý.
Tâm tư của Đan nhi tinh tế tỉ mỉ, cũng biết ở độ cao như Khổng Tước Đại Đế, đăm chiêu suy nghĩ, đều không phải người bình thường có thể lý giải.
Lần này dùng hạng người vô danh, là một lần thể hiện sung túc. Phải biết rằng, mới đầu dùng một vô danh tiểu bối, cái kia cần phách lực cùng quyết tâm hạng gì?
Trận chiến này, một khi thất bại, các loại chỉ trích, chê bai,… tuyệt đối sẽ không rơi vào trên đầu Chân Đan Vương kia, chỉ sẽ rơi vào trên đầu Khổng Tước Đại Đế bệ hạ.
Gánh lấy nhiều áp lực như vậy, gánh lấy nhiều chỉ trích như vậy, Khổng Tước Đại Đế có thể nghênh khó mà lên, mạo hiểm phong hiểm thất bại lớn như thế, đi đối mặt quái vật khổng lồ Đan Hỏa Thành khiêu chiến.
Người khác đều hoan hô Chân Đan Vương, thế nhưng mà Đan nhi lại biết, tuy Chân Đan Vương biểu hiện hoàn mỹ, thế nhưng mà bệ hạ với tư cách người quyết định, trả giá vô hình ở sau lưng, lại bị rất nhiều người không để ý đến.
Trong Thái Uyên các, một phong mật tín nằm trong tay Giang Trần, Giang Trần nhìn cũng không nhìn, ném phong thư vào trong hỏa lò, đốt thành tro bụi.
Những mật tín này, đều là sau khi những đan đạo cự phách kia rời đi, lưu tín vật cho Giang Trần. Đều nói với Giang Trần, chỉ cần cầm tín vật này đi địa bàn của bọn hắn, cam đoan có thể được lễ ngộ cấp bậc cao nhất. Tuyệt đối hiển hách hơn hắn đang ở Lưu Ly Vương Thành bây giờ.
Tại Lưu Ly Vương Thành, tất cả mọi người thăm dò được, Chân Đan Vương này, chẳng qua là khách khanh Đan Vương của một Cửu cấp thế gia, là bị Khổng Tước Thánh Sơn tạm thời điều động đi.
Chân Đan Vương hắn, cùng Khổng Tước Thánh Sơn không có bất kỳ quan hệ truyền thừa nào.
Chính vì như vậy, để cho mọi người thấy đến hi vọng đục khoét nền tảng. Cho nên, những đan đạo cự phách kia mới sẽ không ngừng đưa mật tín, ý đồ đào Chân Đan Vương kia đến thế lực của mình.
Nếu như bọn hắn biết rõ, Chân Đan Vương mà bọn hắn muốn lôi kéo, ở trong đáy lòng, đã cự tuyệt Khổng Tước Đại Đế nhiều lần, chỉ sợ sẽ không làm ra cử động nhàm chán như vậy.
Người ta ngay cả Khổng Tước Đại Đế thu đồ đệ cũng cự tuyệt, huống chi bọn hắn?
Những mật tín này, một cái một cái, bị Giang Trần ném vào bếp lò.
- Ân? Cái này, thậm chí ngay cả hỏa cũng đốt không được nó?
Giang Trần thò tay từ trong lò lửa lấy ra một phong mật tín, nhìn thoáng một phát, lại không nhìn ra cái gì.
- Cái mật tín này, là ai cho ta nhỉ?
Giang Trần thật sự là nhất thời không có ấn tượng gì, nhận được hơn mười mật tín, hắn đều tiện tay ước lượng, căn bản không có nhìn rõ là ai đưa.
Hiện tại đại đa số mật tín đã thiêu hủy, muốn dò tên tuổi, hiển nhiên là rất khó, trừ khi mở ra xem.
Nghĩ tới đây, nhất thời Giang Trần cũng ngứa tay, mở mật tín ra.
Vừa mở mật tín ra, đập vào mắt là tiêu chí của Đan Hỏa Thành, một đoàn Đan Hỏa thần thánh, Thanh Hồng giao nhau, cho người một loại trùng kích thị giác rất mạnh.
- Đây là của Đan Hỏa Thành sao?
Giang Trần nhìn nhìn, ở trong mật tín này, nội dung không nhiều lắm, chỉ có mấy hàng chữ, nói cho Giang Trần, chỉ cần hắn chịu ly khai Khổng Tước Thánh Sơn, tìm Đan Hỏa Thành nương tựa, Đan Hỏa Thành đối với chuyện ngày hôm nay sẽ bỏ qua, còn ban thưởng hắn phú quý khôn cùng, hưởng thụ đãi ngộ Đan Vương cấp cao nhất của Đan Hỏa Thành. Nếu như không tán thưởng, ngày khác chắc chắn chết không có chỗ chôn...
Nội dung thư tín này, trước sau không đồng nhất. Mời chào lộ ra không có bất kỳ thành ý, ngôn ngữ uy hiếp lại ghi thập phần sinh động, rất dễ kích thích cảm xúc phẫn nộ của người đọc.
Giang Trần mỉm cười, hai tay đang muốn chà xát, phá hủy mật tín kia đi, bỗng nhiên trong mắt khẽ động, ồ một tiếng, cẩn thận đặt mật tín ở trước mặt, xem chỉ chốc lát.
Càng xem, lông mày của Giang Trần nhăn càng sâu, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Phanh…
Giang Trần hung hăng nện một quyền, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Đan Hỏa Thành thật ác độc, nhìn như mời chào ta, kì thực là muốn đưa ta vào chỗ chết a.
Giang Trần nhìn mật tín, nhìn xem hoa văn chỉ trên mật tín mới có kia. Mới nhìn, tựa hồ mật tín kia không có bất kỳ vấn đề.
Thế nhưng mà, nhãn lực của Giang Trần vô cùng tốt, hắn nhìn ra được, trang giấy kia có đường vân đặc biệt, mà trên những đường vân này, vậy mà ẩn chứa kịch độc.
Tuyệt đối là kịch độc.
Kiếp trước Giang Trần là Đan Đạo Đại Sư nổi tiếng Chư Thiên, độc nguyên gì chưa thấy qua, trang giấy mật tín này, là dùng một loại da rắn chế tác thành.
Mà loại da rắn này, là vật kịch độc nhất thiên hạ, ít nhất là một trong những kịch độc nhất.
Nếu không phải Giang Trần kiến thức rộng rãi, thoáng cái là căn bản nhìn không ra.
Loại da rắn này, gặp hỏa hay nhiệt độ cao, sẽ bộc phát ra độc tính cường đại hơn gấp 10 lần. Thông qua không khí, thông qua hô hấp, thậm chí thông qua lỗ chân lông, thẩm thấu đến trong thân thể người.
- Đan Hỏa Thành…
Giang Trần buông mật tín, trong mắt lại hiện lên sát cơ nồng đậm. Hắn tuyệt đối không ngờ, Đan Hỏa Thành này lại ác độc như vậy.
Mật tín này, rõ ràng là tính toán hắn, nói mời chào, căn bản là vô nghĩa. Đằng sau những ngôn ngữ uy nghiêm kia, là vì cố ý chọc giận hắn.
Hơn nữa, đối phương hiển nhiên tính toán vô cùng chuẩn, chính là vì chọc giận hắn, kích thích tâm tình của hắn, để cho hắn dưới sự phẫn nộ, áp dụng hành vi không lý trí.
Nếu như hai tay Giang Trần chà xát, hay dùng Đan Hỏa thiêu hủy mật tín, như vậy mật tín dùng da rắn làm thành kia, độc tính sẽ tăng vọt gấp 10 lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...