Độc Tôn Tam Giới

Bất đắc dĩ, ván kia hắn phát huy vô cùng tốt, lại đụng phải Trân Lung Thiên Cương đan cục, bị đối phương dùng tư thái mèo mù vớ cá rán, thắng hắn.

Hiện tại cho đan dược, phân giải ra tài liệu cấu thành đan dược. Kỳ thực là đi ngược lại ván mở đầu của cửa thứ hai.

Ván kia cho rất nhiều tài liệu, để cho bọn họ tổ hợp đan phương.

Mà ván này, cho đan dược, hóa giải đan dược, phân giải ra nguyên vật liệu của đan dược.

Bất kể là thuận hay nghịch, đây đều là đạo mà Vinh Đan Vương am hiểm nhất.

Hơn nữa ván này không phải là một trọng tài định ra cách thức. Mà mỗi một trọng tài đều tham dự trong đó. Trên phương diện nào đó, sẽ giảm bớt khả năng trùng hợp rất lớn.

Ngươi có thể trùng hợp biết được một loại đan dược trong đó, chẳng lẽ còn có thể trùng hợp lần thứ hai, lần thứ ba sao?

Tổng cộng có chín loại đan dược, xác suất trùng hợp sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Vinh Đan Vương cảm thấy, chuyện này đối với hắn mà nói là cơ hội tuyệt nhất. Đây cũng là cơ hội để hắn phát huy tài hoa của mình.

Sau khi hắn xuất hiện, cửa thứ hai liền thua, mà ván đầu tiên trong cửa thứ ba lại thua. Cục diện đã vọt tới tình trạng tràn ngập nguy cơ.

Nếu như lại thua tiếp là thua liền bốn ván, cả ván bài lớn thua.


- Hừ, tiểu tử này ỷ vào Quỷ đan lưu bàng môn tả đạo, may mắn thắng được ba ván. Lần này để xem hắn còn vận khí rắm chó như vậy nữa không.

Kỳ thực trong lòng Vinh Đan Vương không phục.

Hắn cảm thấy bằng vào tài hoa và nội tình của một Đan Vương lục cấp như hắn, tuyệt đối một Đan Vương nhị cấp không thể so sánh. Trước đó liên tiếp thua ba ván nhỏ, đều rất nghẹn khuất.

Trừ việc đối phương dùng Tam Sinh đan thắng Ngọc Tủy đan hắn không có lời nào để nói ra, hai ván nhỏ khác, hắn thua không phục một chút nào.

Trân Lung Thiên Cương đan cục, hắn cảm giác mình thua là do vận khí.

Mà luyện những đan dược đã mang ra trước đó là hắn thua bởi quy tắc của trọng tài.

- Ván này ta nhất định phải nắm lấy. Nhất định phải để cho tiểu tử này biết rõ, Đan Vương nhị cấp và Đan Vương lục cấp rốt cuộc không phải cùng một cấp độ.

Dục Đan Vương đem mười tám khỏa đan dược phân phát cho hai người, mỗi người chín khỏa.

- Các ngươi nhìn kỹ, chín khỏa đan dược của các ngươi đều giống nhua. Nhớ kỹ, còn có một quy tắc. Vi cam đoan tính đặc sắc và trình độ công bằng. Mỗi một khỏa đan dược mà các ngươi phân tích ra chỉ cần ghi sáu loại tài liệu, phải hợp cách. Đương nhiên sau loại tài liệu này phải ghi đúng. Nếu như có một loại sai, vậy thì coi như chưa thông qua phân giải được khỏa đan dược này. Nếu như cuối cùng số lượng đan dược mà các ngươi phân giải bằng nhau. Vậy thì phải so tài liệu phân giải thành công. Tổng số tài liệu phân giải ra của ai lớn hơn thì người đó chiến thắng.

Một khỏa đan dược, bình thường đều có bảy tám loại nguyên dược liệu, nhiều hơn thì có hơn mười loại.

Mỗi một khỏa đan dược chỉ cần phân tích ra sáu loại dược liệu là có thể thông qua. Như vậy theo trình độ nhất định nào mà nói, độ khó sẽ hạ thấp hơn một chút.

Nhưng mà bất luận là phân giải một khỏa đan dược nào, tuyệt đối không được sai một loại tài liệu nào.

Một khi sai sót, vậy thì coi như khỏa đan dược này chưa thông qua phân giải.

Đây cũng là yêu cầu khiến cho bọn họ không thể phân tích lung tung, vì truy cầu tốc độ mà coi nhẹ chất lượng.

Ngươi có thể thiếu, thế nhưng tuyệt đối không thể sai.

- Quy tắc các ngươi hiểu rõ rồi chứ?

Ánh mắt thâm thúy của Dục Đan Vương nhìn qua song phương đánh cuộc. Hắn phải để cho bọn họ trả lời hiểu rõ quy tắc hay không.

Một khi trận đấu đã bắt đầu, mặc kệ quy tắc có minh bạc hay không, đều phải chiếu theo quy tắc.

- Hiểu rõ.


Ý chí chiến đấu của Vinh Đan Vương tăng gấp đôi, đây là lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất. Ván này tuyệt đối là cơ hội trở mình của hắn.

Cho nên hai mắt Vinh Đan Vương tỏa sáng, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu, nhìn qua Vinh Đan Vương đang sục sôi ý chí chiến đấu, trong lòng cười lạnh.

- Vinh Đan Vương này dương dương đắc ý, xem ra là am hiểu đạo này. Nhưng mà trước mặt Giang mỗ nói tới đan dược, Thần Uyên đại lục này ai có tư cách cơ chứ?

Không phải Giang Trần tự đại, nếu như nói tới lý luận đan dược, đừng nói là Thần Uyên đại lục, coi như là Chư Thiên thế giới kiếp trước, người có thể ngồi đàm luận với hắn lại có mấy người?

Nhìn thấy song phương đều hiểu rõ quy tắc, Dục Đan Vương vung tay lên:

- Tất cả trở lại khu vực thi đấu,bắt đầu đi.

Với tư cách là trọng tài. Tuy rằng Dục Đan Vương thưởng thức Giang Trần, thế nhưng trên quy tắc, quả thực sẽ không thiên vị đối phương. Thể thức của ván đấu này cũng chứng minh cho điểm này.

Chín khỏa đan dược cùng được phân giải, trên phương diện nhất định cũng đã giảm bớt nhân tố vận khí, tăng cường khảo hạch phương diện nội tình của bản thân Đan Vương.

Đối với chuyện này, ngay cả Vương Đằng cũng không tìm ra bất luận lời nào để nói. Thậm chí từ biểu hiện bề ngoài xem ra, đề tài này còn có chút thiên vị Thái Uyên lâu bọn họ.

Nhưng mà Vương Đằng tuy rằng có tính cách khoe mẽ, khi chiếm được tiện nghi hắn đều giữ im lặng. Giả câm giả điếc, ở bên chờ phát tài.

Nếu như chỉ cần hơi chút cảm thấy bên mình chịu thiệt, hoặc là quy tắc bất lợi với bên mình, hắn sẽ la to, giống như chịu ủy khuất vô cùng lớn vậy.

Loại phong cách chỉ thắng chứ không thua này cũng khắc họa vô cùng sinh động Vương Đình đại phiệt.


- Vinh Đan Vương, ván này bản thiếu phiệt chủ ta coi trọng ngươi. Toàn lực ứng phó, chuyển bại thành thắng, sẽ nhớ công đầu của ngươi. Chỉ cần ngươi nắm chắc ván này, Thái Uyên lâu chúng ta thắng. Về sau ngươi chính là Đan Vương thủ tịch crua Thái Uyên các.

Không thể không nói, Vương Đằng vô cùng giỏi việc cổ động sĩ khí, vô cùng giỏi về việc khống chế thủ hạ.

Quả nhiên, hắn vừa nói ra lời này, ý chí chiến đấu của Vinh Đan Vương lập tức tăng lên nhiều, quét sạch vẻ chán chường ủ rũ trước đó.

Vương Đằng nhìn thấy ván thứ hai trong cửa thứ ba có nội dung như vậy, tâm tình cũng vui sướng hơn không ít.

Chỉ là, khiến cho hắn khó chịu là, trên mặt phụ tử Vi gia, Vương Đằng lại không thấy vẻ lo lắng, không vui nên có. Giống như Cơ Tam công tử nói vậy, phụ tử Vi gia càng bảo trì bình thản, càng có phong độ.

Chuyện này khiến cho Vương Đằng cảm thấy rất không thoải mái, phụ tử Vi gia các ngươi chẳng lẽ có lòng tin như vậy sao? Ván này, Vinh Đan Vương có thể nói là thắng chắc, chẳng lẽ phụ tử Vi gia không có một chút lo lắng nào?

Vương Đằng không tin, hắn cảm thấy phụ tử Vi gia đang cố chống đỡ, đang diễn trò.

Giang Trần đã tiến vào khu thi đấu, thế nhưng hắn cũng không thèm chú ý tới các loại phản ứng ở bên ngoài.

Giờ phút này trong đầu Giang Trần chỉ có một ý niệm. Đó là nhẹ nhàng, gọn ghẽ thắng được ván này. Chấm dứt lần đánh cuộc này, triệt để, hung hăng đánh bại Thái Uyên lâu, đánh vào mặt Vương Đằng.

Vì mục tiêu này mà Giang Trần quyết định cố gắng hết sức.

Người có thể khiến cho Giang Trần toàn lực ứng phó ở phương diện đan dược, tuyệt đối không nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui