Người gầy gò kia vuốt mông ngựa nói:
- Trước đó Cung Vô Cực đại nhân nói, người có thể bố trí trận háp này nhất định phải bắt lấy. Bằng khong thì sớm muộn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng mọi người. Giang thiếu... Ngươi không hổ là thiên tài mà Cung Vô Cực đại nhân cũng phải kiêng kỵ a. Không ngờ lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy.
Giang Trần cũng không muốn nghe những lời tâng bốc không có chút tác dụng này, hắn khoát tay nói:
- Những người trong động phủ ta đâu rồi? Còn có một đạo Mộc Linh Chi tuyền là ai thu?
- Những người kia đều giống như Vân Niết trưởng lão, đều bị bắt vào một chỗ. Hiện tại có lẽ đã tới đế đô. MỘc Linh chi tuyền? Có phải là một dòng nước hay không? Ta nghe người khác nói qua, dường như là Cung Vô Cực đại nhân lấy đi.
Cung Vô Cực.
Giang Trần nghiến răng nghiến lợi, cái tên này đã in thật sâu trong lòng hắn.
- Các ngươi định đóng quân ở nơi này bao lâu.
Người gầy kia vội nói:
- Cũng không biết được, bên trên muốn chúng ta ở bao lâu thì chúng ta phải ở lại bấy lâu. Giang thiếu, người xem, ta... cái gì ta cũng đã nói. Liệu người có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng được không?
- Bất Diệt Thiên Đô trừ Cung Vô Cực ra còn có những ai khác tới nữa?
- Có.
Người gầy gò kia vội nói:
- Có một thiên tài trẻ tuổi, dường như là ấu tôn của Cung Vô Cực. Tuổi không lớn lắm, dường như chỉ có mười hai mười ba tuổi, thế nhưng tu vi đã là Thánh Cảnh ngũ trọng. Ngay cả thiên tài cao cấp nhất của Lôi Âm môn chúng ta cũng khó mà so sánh được với người này.
- Ấu tôn? Hắn tên là gì?
- Tên gì sao? Ta nghe tất cả mọi người gọi hắn là Kỳ thiếu. Hắn gọi là Cung Kỳ.
- Cung Kỳ, Cung Kỳ.
Đột nhiên trong đầu Giang Trần hiện lên một ý nghĩ lớn mật mà điên cuồng.
- Nói kỹ về Cung Kỳ này cho ta nghe.
Người gầy gò kia không biết trong lòng Giang Trần nghĩ gì, hắn chỉ cầu mạng sống. Mặc dù đối với Cung Kỳ không có lý giải quá nhiều, thế nhưng hắn lập tức đưa từng việc hắn nhìn thấy cùng với những thứ hắn nghe thấy không hề giữ lại mà bẩm báo cho Giang Trần.
- Cung Kỳ này vô cùng thích khiêu chiến. Lôi Âm môn chúng ta, còn có thiên tài đỉnh cấp của Cự Côn tông nhìn thấy hắn đều vô cùng đau đầu. Luận bàn võ đạo thì thôi đi. Tiểu tử này đánh nhau còn không biết nặng nhẹ. Thiên tài hai tông chúng ta lại không dám thực sự liều mạng với hắn, sợ làm bị thương hắn, dẫn tới lửa giận của Cung Vô Cực đại nhân. Cho nên tất cả mọi người đều rất sợ hắn, đều trốn tránh hắn.
- Ngươi xác định những tin tức này là đúng chứ?
Ánh mắt Giang Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người gầy gò này.
- Tuyệt đối không sai, không sai một lời nào. Những chuyện này tất cả mọi người đều biết. Ví dụ như sư huynh Đinh Vinh, hắn lo lắng bị Cung Kỳ này nhìn chằm chằm vào cho nên mới tự động chờ lệnh, tới nơi vắng vẻ này đóng quân. Đinh Vinh sư huynh là Thánh Cảnh ngũ trọng, thực lực ở trong Lôi Âm môn cũng nằm trong top ba. Trước kia ở tổng bộ Đan Kiền Cung, Cung Kỳ nhiều lần tìm hắn, đều bị hắn mượn cớ từ chối.
Đinh Vinh là thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn đóng quân ở đây, cùng với một trưởng lão Thánh Cảnh bát trọng của Lôi Âm môn tọa trấn nơi này.
Giang Trần còn tưởng rằng hắn ta đóng quân ở nơi này là có mưu đồ, không ngờ là vì tránh né Cung Kỳ kia.
- Cung Kỳ kia bình thường thích luận bàn với người khác ở nơi nào? Cung Vô Cực có phải mỗi lần đều đích thân tới xem trận chiến hay không?
Người gầy gò kia suy nghĩ một lát, nhớ lại:
- Ta nhớ tuy rằng không phải mỗi lần Cung Vô Cực đại nhân đều tới xem cuộc chiến. Thế nhưng lúc luận bàn đều có rất nhiều cường giả xem xét. Tất cả mọi người lo lắng ... Lo lắng có người đả thương Cung Kỳ, khi đó khó mà chịu được trách nhiệm.
Giang Trần trầm ngâm không nói gì.
Thế nhưng trong lòng người gầy gò kia lại run sợ, mặc dù nói nhiều như vậy, thế nhưng hắn không xác định mình có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình hay không.
Suy nghĩ một lát, trong đầu Giang Trần sơ bộ hình thành một kế hoạch lớn mật.
Hàn mang trong mắt bắn về phía người gầy gò kia, nói:
- Coi như ngươi cũng phối hợp, nhưng mà Lôi Âm môn xâm lấn Đan Kiền Cung ta, ngươi đã là đồng lõa cũng khó thoát khỏi cái chết...
Người gầy gò kia mặt xanh lại, nói:
- Đừng... Đừng giết ta.
- Không giết ngươi?
Giang Trần như cười như không nói:
- Nể mặt ngươi cung cấp những thông tin kia, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
- Ngươi nói đi, nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?
Trong mắt tên gầy gò này bắn ra dục vọng muốn sống nồng đậm.
Bỗng nhiên Giang Trần búng tay một cái, một khỏa đan dược bắn vào trong miệng người gầy gò này.
- Ăn nó đi.
Vẻ mặt người gầy gò kia đau khổ, biết đó không phải là thứ tốt, thế nhưng cũng không dám không phối hợp, chỉ có thể kiên trì ăn hết.
- Viên đan dược này ta dùng Mê Thần chướng tinh luyện mà thành, không có giải dược độc nhất vô nhị của ta, trong vòng ba ngày ngươi nhất định phải chết. Cho dù là đan vương cửu phẩm, không biết thành phần của Mê Thần chướng cũng không cứu ngươi được.
- Vâng... Vâng..
Người gầy gò kia vẻ mặt đau khổ, cũng biết mình không có lựa chọn nào khác, hắn nói:
- Giang thiếu, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó.
- Rất tốt, trước tiên giết hắn cho ta.
Thủ quyết Giang Trần khẽ đổi, nới lỏng Băng Hỏa yêu liên trên người thanh niên còn lại.
Người còn lại khàn giọng nói:
- Trương lão tam, ngươi điên sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi.
Trương lão tam nghiêm túc nói:
- Phong sư huynh, huynh cũng đừng trách ta.
Nói xong Trương lão tam trực tiếp đâm một đao, đâm vào cổ họng người nọ, đâm lên đỉnh đầu, trực tiếp đâm nát Nê Hoàn cung, phá thần thức khí hải của người nọ.
- Rất tốt.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Bước tiếp theo ta muốn ngươi dẫn Đinh Vinh tới đây.
- Ồ?
Nghe nói muốn dẫn Đinh Vinh tới, trong mắt Trương lão tam hiện lên mọt tia sợ hãi.
- Sao nào? Có chỗ gì khó sao?
Sắc mặt Giang Trần lạnh lẽo.
- Ngươi ... Đinh sư huynh cùng với trưởng lão đại nhân ở cùng một chỗ, rất khó mà lừa gạt hắn ra được.
- Nếu như là sự hấp dẫn của linh dược Thiên cấp thì sao?
Trương lão tam sững sờ, bỗng nhiên nói:
- Nếu như ta có thể đưa Đinh sư huynh tới, có thực là ngươi sẽ tha cho tính mạng của ta hay không?
Loại tiểu nhân vật này giết hay không không có ý nghĩa quá lớn. Hơn nữa Giang Trần cũng biết, muốn hắn ta đi làm chuyện lớn như vậy, phải cho một chút hứa hẹn thực chất.
Hơn nữa nếu như Trương lão tam này dẫn Đinh Vinh tới, hắn chính là phản đồ của Lôi Âm môn, giết hắn ta hay không đối với đại cục cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cười nhạt nói:
- Ta có thể lập thệ ước thiên địa, tuyệt đối không giết ngươi. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, nếu như nhiệm vụ thất bại mà nói...
Trương lão tam cắn răng nói:
- Ta biết rõ, nói cho cùng có thể giữ được mạng sống hay không thì phải xem ta có thể dẫn Đinh Vinh sư huynh tới đây hay không mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...