Như vậy luyện hóa một quả Thiên Vị phù chiếu sót lại từ thời thượng cổ chính là một cách tốt nhất để tấn chức Thiên Vị.
Cho nên loại vật như Thiên Vị phù chiếu, một khi xuất hiện tất sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu. Vô số phong hào Đại đế nghe tin sẽ lập tức hành động.
Cho nên loại vật như thế này cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Mật lệnh Thiên Cơ bí cảnh, bổn mạng Thiên Vị phù chiếu, động phủ cung điện. Đây là ba kiện truyền thừa mà cường giả Thiên Vị thượng cổ Quách Nhiên lưu lại.
Bất luận một kiện nào trong đó đều là bảo vật đỉnh cấp của Thần Uyên đại lục.
- Không thể tưởng tượng được a, Cửu Dương Thiên Tông bố trí ngàn năm, cuối cùng lại tiện nghi cho Giang Trần ta.
Giang Trần nghĩ tới đây không khỏi có cảm giác muốn cất tiếng cười sảng khoái.
Hắn đối với Cửu Dương Thiên Tông không có một chút hảo cảm nào. Nhất là Cửu Dương Thiên Tông nhiều lần động phải hắn, ân oán giữa hai bên đã sớm tới cục diện không chết không thôi.
Cho nên có thể đoạt đồ từ Cửu Dương Thiên Tông, chẳng những Giang Trần không thấy ngại mà còn cảm thấy sảng khoái khi trả được thù.
Sau khi Giang Trần luyện hóa hạch tâm động phủ, những liên hệ của động phủ này với Phi Vũ đại đế cũng triệt để mất đi hiệu lực. Bởi vì như vậy những bố trí kia của Phi Vũ đại đế cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Sau khi Giang Trần đem pháp thân của Phi Vũ đại đế an táng, lại nhận truyền thừa của Phi Vũ đại đế. Dù sao để đó cũng là lãng phí.
Phi Vũ đại đế này tuy rằng là một kẻ tán tu, thế nhưng có thể bằng vào thiên phú của bản thân cùng với số mệnh tu luyện tới cấp bậc như phong hào Đại đế, hiển nhiên cũng không đơn giản.
Thủ đoạn thành danh của Phi Vũ đại đế cũng rất nhiều.
Trong đó quan trọng nhất chính là một đôi Phi Vũ thần sí, Phi Vũ thần sí này có hai loại thuộc tính là phong, lôi. Vỗ cánh bay lên cao, thanh âm vang vọng trời cao, có xu thế mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh. Bên trong đám phong hào Đại đế cũng là tồn tại hiếm thấy.
Lúc trước nếu như không phải bị hai đại tông môn nhất phẩm hợp lúc đuổi giết, lại bị các loại bẫy rập ám toán. Dùng tốc độ của Phi Vũ thần sí của hắn, hai đại tông môn kia quả thực chưa hẳn có thể làm gì được hắn.
Cuối cùng nếu không phải vì nguyên nhân thương thế, căn bản hắn khó mà vẫn lạc được.
Mặc dù sau khi trọng thương, hắn không tiếc bất cứ giá nào thúc dục Phi Vũ thần sí, trước tiên thoát khỏi sự đuổi giết của hai đại tông môn, chạy tới trong Vạn Tượng Cương Vực.
Phi Vũ thần sí này tuyệt đối là tiền vốn để cho Phi Vũ đại đế tung hoành trong Thần Uyên đại lục.
Cùng với Phi Vũ thần sĩ này còn có một môn độn thuật gọi là Phi Vũ độn thuật, môn độn thuật này phối hợp với Phi Vũ thần sí bỏ chạy như sấm sét, xuất quỷ nhập thần, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Trừ hai đại thủ đoạn đồng bộ này ra, Phi Vũ đại đế còn có một môn đao thuật, cũng vô cùng được, gọi là Phi Vũ đao.
Phi Vũ đao, đao như bay múa, thế như sấm sét, biến hóa nhiều, tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ, phong cách cao quý, là tồn tại khó mà địch nổi.
Trừ môn đao kỹ này ra, Phi Vũ đại đế còn có một cái pháp bảo gọi là Phi Vũ kính. Cái pháp bảo này có thể dùng trong chiến đấu, làm giảm tốc độ của đối thủ.
Quang mang lóe lên, chỉ cần bắn trúng đối thủ, mặc kệ đối phương nhanh ra sao, tất sẽ bị ảnh hưởng, tốc độ đại giảm.
Năm đó Phi Vũ đại đế cùng với rất nhiều phong hào Đại đế giao thủ qua, Phi Vũ kính này kết hợp với Phi Vũ đạo, cũng chém giết qua vài phong hào Đại đế đồng cấp.
Thậm chí hắn bị mấy phong hào Đại đế liên hợp đuổi giết, dựa vào Phi Vũ kính này mấy lần phá tan vòng vây. Cũng khó có thể chối bỏ công lao của Phi Vũ kính này.
Chính là bởi vì những bảo vật và thần thông này, Phi Vũ đại đế mới có thể trở thành nhân vật phong vân một thời trong vô số phong hào Đại đế của Thần Uyên đại lục khi đó.
Phong hào Đại đế bình thường cho dù xuất thân hào phú, cho dù cả đám đấu với một người cũng không phải là đối thủ của Phi Vũ đại đế.
Mà số mệnh của Phi Vũ đại đế này cũng không tồi, không ngờ trong lúc vô tình lại đạt được động phủ truyền thừa của cường giả Thiên Vị thượng cổ.
Phải biết rằng đây chính là kỳ ngộ ngàn năm khó có được.
Nhưng mà cũng chính bởi vì lần kỳ ngộ này mà đưa tới họa sát thân cho hắn. Bị hai đại tông môn nhất phẩm liên thủ đuổi giết, đối phương xuất động ít nhất mười tên phong hào Đại đế, một đường bao vây chặn đánh, mới khiến cho Phi Vũ đại đế chịu thiệt thòi lớn, cuối cùng bất đắc dĩ mới thúc dục Phi Vũ thần sí tới cực hạn, thoát khỏi vòng vây. Sau khi trốn vào trong Vạn Tượng Cương Vực, hai đại tông môn không truy tìm được bóng dáng hắn nữa.
Hai đại tông môn đối với hành động của Phi Vũ đại đế cũng phỏng đoán rất nhiều.
Có người nói hắn hẳn trốn ở trong một nơi hẻo lánh của Vạn Tượng Cương Vực. Cũng có người phỏng đoán Phi Vũ đại đế xuyên qua Vạn Tượng Cương Vực, một đường tiến vào địa phương man hoang.
Địa phương man hoang, đó cũng không phải là địa bàn của nhân tộc, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng không dám tự tiện tiến vào.
Về phần Vạn Tượng cực cảnh, hai đại tông môn cũng không phải là chưa từng ng hĩ tới, thế nhưng bọn họ cảm thấy, dùng năng lượng sinh mệnh ít ỏi của Vạn Tượng Cương Vực, căn bản không có khả năng chống đỡ cho một cường giả phong hào Đại đế tránh né lâu như vậy.
Hơn nữa Vạn Tượng Cương Vực, các thế lực trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải là mặc người chém giết. Nếu như mạnh mẽ xâm nhập Vạn Tượng cực cảnh, khó tránh khỏi sẽ khiến cho Vạn Tượng Cương Vực cảnh giác, sau đó sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyển. Ngược lại càng dễ làm bạo lộ bí mật của Phi Vũ đại đế.
Cho nên bất kể là Cửu Dương Thiên Tông hay là Bất Diệt Thiên Đô đều cố gắng aps chế, cho dù là lén lút tìm kiếm thì tuyệt đối cũng không làm kinh động tới thế lực bản thổ.
Mãi tới gần trăm năm trước, hai tông này mới nhớ tới biện pháp âm thầm thẩm thấu, an bài thiên tài trẻ tuổi tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh tìm ttoif.
Vài lần Vạn Tượng đại điển trước kia kỳ thật hai tông cũng đều đi vào. Chỉ là không thu hoạch được gì.
Mãi cho tới lần này, Lâm Hải và Quân Mặc Bạch thông qua kinh nghiệm của người đi trước, tránh đi con đường mà người đi trước đã tìm tòi, một đường tìm thấy nơi này.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng lại tiện nghi cho Giang Trần.
Giang Trần cũng không có khách khí đem truyền thừa của Phi Vũ đại đế thu lại. Những thứ khác đều được xử lý, chỉ luyện hóa Phi Vũ thần sí cũng mất thời gian nửa ngày của Giang Trần hắn.
Dù vậy cũng chỉ miễn cưỡng thu được mà thôi, muốn hoàn toàn luyện hóa, sợ rằng ít nhất cũng cần thời gian năm ba năm.
Đương nhiên Giang Trần cũng chỉ vì cái trước mắt. Bảo vật bổn mạng của phong hào Đại đế nếu như chỉ cần giây lát là luyện hóa hoàn tất, vậy hiển nhiên là chuyện không có thực tế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...