"Khoan đã."
Không ngờ lần này Cố Thâm lại là người chủ động dừng lại, hắn buông cô ra.
Hàn Kỳ Âm bấy giờ mới để ý đến thuộc hạ của hắn ở xung quanh đang nhìn bọn họ, lại còn có cả Mộ Dung Tuyết...
Hàn Kỳ Âm xấu hổ chôn mặt vào trong lòng hắn, Cố Thâm lại tiếp tục nói
"Đây không phải là lúc thích hợp."
Đáng ghét...Anh có cần phải nói ra nữa không...
Cô cảm thấy nhiều lúc Cố Thâm trong chuyện tình cảm đúng là EQ vô cùng thấp, trong làm ăn hắn giỏi tính toán tới đâu thì trong chuyện tình cảm hoàn toàn ngược lại.
Mạc Tư Huyền lúc này cũng vừa chạy đến nơi, anh ta thở hổn hển "lão đại", chưa kịp nói gì thêm thì một bóng người đã lao đến tát cho anh ta một cái.
Mọi người xung quanh há hốc mồm, hôm nay đúng là được chứng kiến phim tình cảm miễn phí, không hóng hớt quả thật phí của giời.
Hàn Kỳ Âm trong lòng Cố Thâm cũng ngạc nhiên không kém, người vừa tát Mạc Tư Huyền còn cơ thể là ai cơ chứ? Đó chính là Mộ Dung Tuyết.
Mạc Tư Huyền sững sờ khi nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, lại còn vừa lãnh trọn một cú tát.
Mộ Dung Tuyết tát xong lại đánh ánh ta, vừa đánh vừa khóc nói
"Mạc Tư Huyền! Anh là đồ tồi! Anh bỏ mặc em lại một mình, lại còn giả vờ như chúng ta không hề quen biết.
Anh nói không thích em, không hề có tình cảm với em, vậy mà anh còn giữ lại cái bánh đó làm gì?!"
Hàn Kỳ Âm nghĩ phải chăng là cái bánh lần trước? Lúc Mộ Dung Tuyết rời đi và nhờ cô để nó lại cho Mạc Tư Huyền? Không phải chứ...anh ta giữ nó đến tận bây giờ sao?
"Anh nói đi chứ Mạc Tư Huyền?! Anh còn chối nữa hay sao? Rốt cuộc trong lòng anh coi em là cái gì vậy?"
Mạc Tư Huyền nắm chặt tay Mộ Dung Tuyết rồi kéo đi sang một góc cây rậm rạp.
Lúc đi còn không nói với Cố Thâm câu nào, hai người Cố, Hàn nhìn nhau.
Cô chủ động tạo thêm thời gian cho bọn họ, tìm cách thu hút sự chú ý của Cố Thâm
"Lão đại, vừa nãy bọn em đụng độ một sinh vật rất đáng sợ.
Đó là gì vậy? Còn nữa, tại sao anh đột nhiên đến đây?"
Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn về hướng mà sinh vật kia vừa biến mất, đáy mắt thâm trầm
"Có lẽ là sinh vật biến dị."
Sinh vật biến dị...trong lòng cô cũng có suy đoán tương tự với hắn, nhưng căn nguyên của nó là ở đâu? Ở đây rừng núi cây cối rậm rạp, sinh vật biến dị lại rất hiếm được sinh ra từ tự nhiên, khả năng lớn hơn là do bàn tay con người tác động vào, không biết tại sao nhưng cô lại cảm thấy nó rất giống con người...nhưng mà tại to gấp mấy lần.
"Lão đại, anh còn nhớ lần trước chúng ta đụng độ con nhện khổng lồ ở trong kim tự tháp hay không?"
Cố Thâm gật đầu.
Con nhện đó cũng rất lớn hơn rất nhiều so với nhện thông thường, nó còn phun ra cả axit, lúc đó cô cũng nghi ngờ nó là sinh vật đột biến.
"Em đoán con nhện đó với cả sinh vật lúc nãy là do có bàn tay của con người tác động vào."
Nói chính xác hơn là họ đã thực hiện một thí nghiệm sinh học để tạo ra các sinh vật đột biến này.
Hắn đồng tình với cô
"Muốn tìm ra kẻ đứng sau, e rằng phải tìm ra nơi ở của bọn biến dị kia."
Muốn bắt được cọp thì phải vào hang cọp thôi.
Hàn Kỳ Âm nhớ lại bọn chúng có sức mạnh rất kinh khủng, đạn bắn không chết, lại còn lủi đi rất nhanh, nếu chúng có một thì không sao, nhưng nếu mà có nhiều...
"Lão đại, em lo rằng nếu bọn chúng có số lượng nhiều thì chúng ta không phải là đối thủ của chúng."
Cố Thâm nhìn cô, ngón tay lành lạnh vuốt ve gò má mềm mại, khóe môi nhếch lên cười, đáy mắt là sự tàn nhẫn lạnh lùng vô chừng
"Giết hết."
Sống lưng cô chợt lạnh toát, đồng tử hổ phách bấy giờ mới di chuyển từ gương mặt cô xuống phần đùi trắng nõn lộ ra dưới tà váy ngắn bị cô xé rách, ánh mắt bắt đầu tỏa ra hàn khí lạnh toát.
Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt lấy tay kéo tà váy xuống, đáng tiếc chẳng kéo được bao nhiêu, còn chưa quá đầu gối.
Động tác kéo váy giật thột này của cô càng khiến hắn bực bội hơn.
Hắn lại nhìn lên gương mặt của cô, Hàn Kỳ Âm nở nụ cười gượng gạo cố lấy lòng hắn, sau cùng lặng lẽ bỏ tay ra khỏi váy...
Cố Thâm hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, không hiểu sao những chuyện liên quan đến cô là cảm xúc trong hắn lại bùng lên dữ dội.
Hàn Kỳ Âm biết điều nép sát vào hắn cọ cọ lấy lòng, đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp.
Cố Thâm "hừ" một tiếng không nói gì, đang suy nghĩ xem còn làm gì nữa để hắn nguôi giận thì Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết lúc này đã quay lại.
Mạc Tư Huyền đi trước, Mộ Dung Tuyết lẽo đẽo theo sau, cô cúi gằm mặt.
Dáng vẻ Mạc Tư Huyền vẫn lạnh nhạt và điềm tĩnh, nhưng đôi môi hơi đỏ kia làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hàn Kỳ Âm.
Xem ra bọn họ đã xác định được rồi, Cố Thâm thấy Mạc Tư Huyền quay lại thì ra lệnh tất cả bọn họ cùng trở về chỗ Khang Duật.
"Lão đại, Tư Duệ và Hàn Thước đâu ạ?"
Cô ngước lên nhìn hắn, góc mặt cương nghị lạnh lùng, sống mũi cao ngất đẹp đẽ.
"Tư Duệ ở Châu Phi, Hàn Thước đang đến."
Châu Phi sao...Tư Duệ đã làm gì mà phải đến tận Châu Phi...
Cố Thâm siết chặt eo cô.
Mọi giác quan của hắn lúc này trở nên nhạy bén hết sức có thể, tất cả bọn họ cùng nhau bước đi, không biết phía trước sẽ có nguy hiểm nào đón chờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...