"Vậy đợi một lát, tôi sẽ bảo nhà bếp mang lên."
Hắn hôn vào môi nhỏ của cô thêm một lần nữa rồi mới ra ngoài dặn dò thuộc hạ, chưa đầy một phút đã quay lại bên cô.
Cố Thâm giống như tìm lại được vật báu, vuốt ve gương mặt cô, lại còn rất sủng ái, chốc chốc lại hỏi cô có mệt không, có đau ở đâu không.
Hàn Kỳ Âm vẫn im lặng như cũ lắc lắc đầu, thuộc hạ của hắn mang đồ ăn đến, là món cháo mà cô không thích, nhưng cô không hề tỏ thái độ phản đối, Cố Thâm đích thân đút cho cô từng miếng một, cô ngoan ngoãn ăn hết.
Thấy khóe miệng cô còn dính vệt cháo trắng, hắn dùng môi mình để lau sạch nó, mùi cháo thơm mềm cùng làn môi ngọt ngào lại khiến hắn không kìm được mà hôn sâu hơn, Hàn Kỳ Âm lại nhẹ đẩy hắn ra như lần trước, nhưng hắn không dễ dàng buông cô ra như thế.
Đã cho cô ăn no thì bây giờ phải đến lượt cô cho hắn ăn no chứ.
Trên người Hàn Kỳ Âm là bộ váy trắng mà hắn đã thay ra cho cô, gầy đến nỗi xương bả vai lộ rõ.
Hai bầu ngực đầy đặn đã nhỏ đi một chút, nhưng sờ vào vẫn phi thường thoải mái, vòng eo nay càng nhỏ hơn, chưa đầy một vòng tay của hắn, duy chỉ có làn da là vẫn mềm mại mịn màng, càng trắng hơn.
Cố Thâm chậm rãi cởi chiếc váy trắng, Hàn Kỳ Âm nắm lấy bàn tay hắn, ngước mắt to long lanh nhìn hắn.
Cố Thâm bây giờ làm sao mà nhịn nổi nữa, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười đẹp đẽ, hôn lên vầng trán mịn màng...
"Ngoan..."
Nói xong, hắn lột phắt chiếc váy trên người cô xuống, ngắm nhìn thân thể kiều diễm của cô, máu nóng trong người đã bốc lên, cúi đầu gặm cắn từng tấc da thịt non mềm.
Hàn Kỳ Âm cắn môi.
Hắn hôn từ hõm cổ, mút mạnh để lại dấu hôn, sau đó lại xuống phần ngực mềm mại, đầu lưỡi trêu chọc nhũ hoa, chẳng mấy chốc nó đã hơi cứng lại, hơi run rẩy trong tay hắn...Cố Thâm mỉm cười cắn một cái, cô giật nảy người, gương mặt xinh đẹp đã trở nên hồng hào nóng rực.
"Đừng kìm nén.
Kêu lên đi."
Giọng nói của hắn trầm mê quyến rũ, hơi thở nóng bỏng bên tai cô.
Hàn Kỳ Âm nhất quyết không kêu lên, Cố Thâm lại có cách trị cô.
Vuốt sói hư hỏng đã lần mò đến khu vực bí ẩn giữa hai đùi, ngón tay bắt đầu vuốt ve.
Khoái cảm dần dần trào lên, trái tim cô lại đập thình thịch.
Cô rất nhớ sự mạnh mẽ cùng cuồng nhiệt này của hắn, nhưng lí trí lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa trong tim.
Cô giãy dụa mà không kêu lấy nửa lời, Cố Thâm lúc này đã bị ham muốn dục vọng nhấn chìm nên không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Hắn vừa hôn khắp thân thể cô, ở bên dưới đã bắt đầu đụng chạm.
Bí ẩn gợi cảm nhạy cảm áp sát vào vật nóng hổi căng cứng mạnh mẽ của hắn.
Hàn Kỳ Âm cảm nhận hắn đang ***** *** rồi, tay ra sức đẩy hắn ra nhưng lại giống như châu chấu đá xe.
"Hàn Kỳ Âm...!"
Cố Thâm gọi tên cô, giọng nói hết sức mê hoặc, càng giống như hắn coi cô là bảo bối của mình.
Cô quay mặt đi, cắn môi.
Nước mắt chảy ra nhưng hắn lại không nhìn thấy, bởi vì dục vọng của hắn đang dần đâm sâu vào cơ thể mảnh mai của cô.
"Hừ..."
Hắn gầm nhẹ thoải mái rồi một phát đâm sâu vào nơi tự mật ướt đẫm.
Bên trong cô vẫn nóng bỏng khít chặt, bao bọc lấy quái thú của hắn.
Cảm giác khoái cảm dâng trào lên cuồn cuộn, Cố Thâm bắt đầu không kìm được mà khuấy động.
"A..."
Hàn Kỳ Âm cuối cùng không nhịn được nữa mà bật ra tiếng kêu, sau đó lại cảm thấy tiếng kêu này như là khuất phục trước hắn, cắn môi che mặt đi.
Bên dưới Cố Thâm nhẹ nhàng ra vào, tiếng nước vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch càng thêm rõ ràng, hơi thở của hắn cũng dần nặng nề.
Và cả ánh mắt của hắn sáng rõ như loài báo trong đêm, Hàn Kỳ Âm ở bên dưới mặc sức bị hắn chiếm đoạt, phản ứng lí trí của cô đang chống lại cảm xúc và khoái cảm không lọt qua nổi mắt hắn.
Hắn đã cảm nhận được cô có gì đó khác, từ lúc tỉnh lại cô không hề nói một câu nào.
Bên ngoài thì ngoan ngoãn khuất phục trước hắn, còn ở bên trong thì lại ngoan cường chống đối hắn.
Sự chống đối này của cô còn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả khi cô mở miệng nói hắn là lạnh lùng và tàn nhẫn, hành động không cần biết đúng sai, chỉ theo lí lẽ của mình.
Vành mắt hắn đỏ dần, nụ cười trên môi lạnh lùng mà đẹp đẽ, thân hình hoàn mỹ săn chắc đang chuyển động lên thân hình mảnh khảnh xinh đẹp.
Tiết tấu của hắn lúc nhanh lúc chậm, nhưng hắn lại nhằm đúng lúc cô sắp lên đỉnh mà rút ra, bên dưới cô run rẩy, bàn tay nắm chặt lấy chăn, sau đó hắn mới lại đâm vào
"Hàn Kỳ Âm, cầu xin tôi đi..."
Hắn phủ người mình lên người cô, da thịt ấm nóng va chạm vào nhau càng thêm ái tình, Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, trong đó giống như một hố sâu thâm trầm quyết đoán.
Cố Thâm đang muốn dần phá vỡ phòng tuyến mà cô tạo ra, bằng cách dày vò cơ thể cô, khiến cô chìm đắm trong dục vọng...
Đôi môi anh đào đã bị cô cắn đến sưng đỏ, bên dưới lại là khoái cảm mạnh mẽ như sóng thùy triều nhấn chìm cô.
Hàn Kỳ Âm cau mày không muốn hắn nhìn thấy phản ứng của cô lúc này, nhưng Cố Thâm lại giữ chặt cằm của cô, hung hăng hôn xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...