Bốn mắt vừa chạm nhau, qua kính râm đen mà cô vẫn cảm nhận rõ ràng áp lực từ hắn.
Nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu đập nhanh dần, cô vội thu ánh mắt lại, bình tĩnh nào, bây giờ cô đã cắt tóc ngắn lại còn trùm kín mặt mũi, hắn không thể nào nhận ra được.
"Mời...mời quý khách ngồi ở đây."
Đông người nên cô phải ghép hai bàn lại vào nhau, Hàn Kỳ Âm đứng nép vào một góc, lúc Cố Thâm đi lướt qua cô, mùi hương thoang thoảng từ hắn và khí chất áp đảo làm tim cô trật nhịp một cái.
Nhưng rất nhanh lại bị hình ảnh đêm hôm đó dập tắt, cô đè thứ cảm xúc đang trỗi dậy kia lại rồi tiếp tục làm việc.
Cố Thâm ngồi xuống chiếc ghế nhựa, chiếc ghế có vẻ quá nhỏ so với hắn, đáng lẽ nhìn rất buồn cười nhưng cái ghế lại không làm giảm đi sức hút của hắn, ngược lại còn trông rất đặc biệt.
Hắn thì ngồi còn thuộc hạ của hắn lại đứng, chú Từ nhìn bọn họ rồi nói với Hàn Kỳ Âm
"Kỳ Âm, con ra hỏi bọn họ xem ăn mấy bát? Chứ người đứng người ngồi như thế..."
Hàn Kỳ Âm không muốn ra đó một chút nào, nhưng bây giờ cô đang là nhân viên phục vụ thì phải có trách nhiệm phục vụ khách hàng và nghe lời chú Từ.
Thế là đành phải cắn nhẹ môi tiến đến
"Xin hỏi...các anh ăn mấy bát?"
Cô giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Cố Thâm ngẩng đầu lên, hắn tháo kính ra, đôi mắt màu hổ phách giống như xuyên thấu qua lớp khẩu trang của cô mà nhìn
"Một bát."
Chạm phải ánh mắt hắn, cô ngây người ra một chút rồi lại vội cúi đầu đi nói lại với chú Từ.
Một tên thuộc hạ đưa tay đón lấy kính cho hắn, Cố Thâm nhìn khay đũa và thìa bên cạnh, còn có khăn giấy và một lọ ớt, một lọ dấm.
Hàn Kỳ Âm đón lấy bát mì từ tay chú Từ, cẩn thận đặt xuống trước mặt hắn, bát mì bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa.
Gương mặt hắn lạnh tanh, cô nói
"Quý khách có thể ăn kèm với dấm và ớt sẽ ngon hơn.
Ớt này...nếu quý khách không ăn được cay thì chỉ nên cho một ít."
Cố Thâm không phải không ăn được cay, nhưng hắn chỉ ăn được một chút.
Hồi trước cô còn hỏi nhà bếp về khẩu vị của hắn, nói rằng hắn bị đau dạ dày nên các món cay hạn chế hết mức có thể.
Hắn gật đầu, thế mà lại không ngần ngại xúc một thìa ớt to bỏ vào, bát mì nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
Sau đó lấy đũa trong khay, gắp từng miếng đưa vào mồm.
Hành động này rõ ràng là...muốn chọc tức cô sao?
Loại ớt đó là loại ớt rất cay, cô đã nhắc hắn trước rồi, hắn lại còn bị đau dạ dày, người nào không biết lại tưởng hắn ăn cay rất giỏi.
Hàn Kỳ Âm vừa bực vừa lo, không để ý rằng mình vẫn đứng bên cạnh hắn.
Cố Thâm vừa ăn cay vào, dạ dày bèn cuộn lên từng cơn, nhưng gương mặt hắn lại lạnh tanh không chút biểu cảm gì ra ngoài, thậm chí còn không xuýt xoa uống mấy cốc nước như một người khác ngồi không xa.
Cô bực bội, tại sao hắn lại phải tự làm khổ mình như vậy, đã vậy thì cô cũng mặc kệ.
Hàn Kỳ Âm quay đi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Nhưng bây giờ cô có tư cách gì chứ? Cô đã rời khỏi Cố gia rồi, hơn nữa bên cạnh hắn còn có bao nhiêu người như thế...
Nhưng mà Cố Thâm là người dù đau vẫn không biểu hiện ra, hắn đều nhẫn nhịn chịu đựng một mình.
Hàn Kỳ Âm cắn môi, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây...thà rằng cứ để mãi mãi không gặp lại đi, còn nhọc công sức như vậy làm gì...
Cô giận hắn nhưng trong lòng vẫn lo cho hắn.
Cuối cùng vẫn không thể không để tâm mà mang một cốc nước đến, sau đó lại đi lau dọn bàn ghế, chăm chỉ bê mì cho khách.
Thuộc hạ của hắn thấy hắn ăn một hơi hết bát mì, sau đó cầm cốc nước lên uống một hơi hết cốc nước.
Xong xuôi lấy khăn giấy lau miệng rất tao nhã, khí lạnh lúc ở đây đã giảm đi rất nhiều so với lúc nãy, không biết có phải là bát mì bò này quá ngon nên làm hắn vui hay không?
Thực ra đọng lại trong miệng hắn chả có vị gì, bởi vì cả quá trình hắn đều để ý đến cô.
Lí do mà hắn đã nhận ra cô mà không nói ra là không muốn ép cô như trước, hắn muốn từ từ lại gần cô, khiến cô nguôi giận.
Tìm thấy cô rồi, hắn thầm thở phào, cô không bị Nam Huyền Dạ bắt đi.
Lúc cô rời đi hắn đã rất tức giận, nếu gặp lại thì sẽ nhất định hung hăng trừng phạt cô một trận, nhưng đến khi nhìn thấy cô vất vả làm việc thế này hắn lại không có cách nào mà đánh cô, mắng cô, thậm chí bắt cô nhốt lại bên cạnh mình.
"Chú Từ...con đi đổ rác nhé."
Hàn Kỳ Âm cầm lấy túi rác, tìm cách lủi khỏi nơi này một lúc,khách trong quán đã vãn nên chú Từ đồng ý.
Cố Thâm cũng liền lập tức đứng dậy, ra hiệu cho thuộc hạ trả tiền, sau đó sải từng bước dài đi theo cô
"Không cần đi theo."
Hắn nói với thuộc hạ.
Hàn Kỳ Âm hai tay xách hai túi rác, đi được một đoạn bỗng nhiên túi rác trên tay bị đoạt mất, cô giật mình khi thấy Cố Thâm xách hộ mình, muốn giơ tay ra đoạt lại thì hắn đứng lại, nhìn cô nói
"Coi như cảm ơn vì cốc nước lúc nãy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...