Cô bê hai phần mì ra cho hai cô gái lúc nãy, lúc đặt mì xuống tình cờ nhìn thấy bức ảnh chụp Cố Thâm ở trên mạng, bỗng sững người lại.
"Này!"
Một trong hai cô gái thấy cô bê mì tới mà không đặt xuống cho khách.
còn đứng sững người ra đó, bèn cất tiếng gọi.
Hàn Kỳ Âm giật mình tỉnh táo lại, cô vội vàng đặt hai bát mì xuống rồi rối rít xin lỗi.
Hai cô gái đó dễ tính nên cũng không sao.
nhưng chú Từ lại nhìn ra thái độ của cô hơi kì lạ.
"Kỳ Âm, vừa nãy con làm sao thế? Lần đầu chú thấy con thất thần như thế."
Từ mấy hôm trước vào làm Hàn Kỳ Âm luôn chuyên tâm làm việc, không bao giờ lơ đễnh như lúc nãy.
"Xin lỗi chú Từ, con không sao."
"Nếu con mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn chú Từ, con không sao đâu ạ."
Vừa nhìn thấy hắn, cảm xúc trong cô lại bị tác động.
Bình tĩnh nào, cho dù hắn có đến tìm cô thì sẽ không nhận ra cô đâu.
Phong thái lạnh lùng khoa trương lộ liễu như vậy...
Hàn Kỳ Âm lại tiếp tục lau bàn ghế, bê mì phục vụ khách.
Đang cúi đầu chăm chỉ lau bàn thì có một người mặc đồ đen đến hỏi chú Từ, miêu tả một cô gái tóc dài, ngoại hình khá xinh đẹp, còn đưa chú xem ảnh.
Hàn Kỳ Âm vẫn cố chăm chú lau bàn nhưng sống lưng đã toát hết mồ hôi, chỉ sợ chú Từ nói ra.
Chú Từ kín đáo liếc cô, sống từng tuổi này rồi cũng hiểu được cuộc đời này ít nhiều.
Trong lòng nghĩ có phải cô là một tiểu thư bị ép hôn phải bỏ nhà ra đi nên người ta mới tìm đến tận cửa, với ngoại hình đó của cô muốn người khác nghĩ khác đi cũng không được.
"Tôi chưa hề nhìn thấy cô gái này."
"Vậy nếu ông mà gặp cô ấy thì phiền ông gọi điện tới số điện thoại này."
Thuộc hạ của Cố Thâm đưa cho chú một tấm danh thiếp, chú Từ cười rồi nhận lấy, anh ta lại nhanh chóng rời đi.
Anh ta vừa đi khuất chú Từ đã đến bên cạnh cô
"Kỳ Âm, chuyện này là sao?"
"Chú Từ, chuyện phức tạp lắm, con sẽ giải thích với chú sau.
Cảm ơn chú vì đã giúp con.
Nếu có ai tìm con, chú đừng nói ra nhé."
Hàn Kỳ Âm năn nỉ, chú Từ nhìn ánh mắt long lanh đó của cô thì mềm lòng, cuối cùng thở dài đồng ý
"Được rồi, con làm việc tiếp đi."
"Vâng."
Ngày hôm đó Hàn Kỳ Âm làm việc trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ sẽ có người nhận ra mình, sau khi thuộc hạ của Cố Thâm đi thì lát sau lại có vài người đến hỏi, mỗi lần đều làm cô giật mình thon thót.
"Bẩm lão đại, đã tìm khắp nơi rồi nhưng không hề thấy Hàn tiểu thư ạ."
Thuộc hạ của hắn tới báo, Cố Thâm sầm mặt, không nói năng gì đích thân đi tìm cô, ở đằng sau là mười người mặc đồ đen đi phía sau, mỗi bước đi thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
"Ôi mẹ ơi...nhìn bọn họ kìa, người đàn ông đi đầu kia ngầu quá..."
"Đang đóng phim sao? Tại sao không thấy máy quay?"
"Tổng tài trong truyền thuyết là đây chứ đâu..."
Cố Thâm không bận tâm đến mấy lời đàm tiếu xung quanh hắn.
Không biết tại sao linh cảm của hắn lại cảm nhận được cô đang ở Trung Quốc, có thể là cô chỉ nhất thời giận dỗi hắn mà trốn ở một nơi nào đó thôi.
Người ta thường nói yêu nhau thì sẽ có thân giao cách cảm.
Bởi vậy khi Cố Thâm ở gần đây, sống lưng Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên lạnh toát.
Chú Từ thì vẫn đang chăm chú làm mì cho khách, quán vào tầm xế chiều lại càng đông khách hơn, Hàn Kỳ Âm vừa bê vừa dọn không ngớt tay, mùi mì bò thơm lừng bay ra khắp con phố.
Cố Thâm đi lướt qua, thuộc hạ đi đằng sau hắn ngửi thấy mùi thơm, buột miệng nói
"Mì bò thơm quá..."
Tên thuộc hạ đó chỉ lỡ miệng, nhưng mà Cố Thâm đã dừng lại rồi quay đầu nhìn vào bên trong.
Hàn Kỳ Âm lúc này đang đứng quay lưng với hắn, lau bàn cho khách, hắn nhìn vào một chút rồi lại bước đi.
Hắn vừa đi khuất thì cô ngẩng đầu lên, chú Từ lúc này mới gọi tên cô
"Kỳ Âm! Nhanh lên nào! Hai bát mì cho khách bàn số bốn."
"Vâng."
Hàn Kỳ Âm lại nhanh chóng lật đật chạy đi bưng mì, đúng lúc này Cố Thâm đang đi bỗng chốc dừng lại, nếu trách thì chỉ có thể trách tai hắn quá thính...có thể nghe rõ ràng từng chữ.
Cô không hề biết Cố Thâm đang ở cách mình chỉ có hơn mười bước chân.
Thuộc hạ đi đằng sau thấy hắn đột nhiên đứng sững lại thì hỏi
"Lão đại, sao vậy?"
Cố Thâm không trả lời, xoay người đi thẳng vào quán mì bò, bọn hạ thấy vô cùng lạ, lão đại lại có thể ăn món mì bò bình dân này hay sao, nghĩ thế nhưng không dám nói ra chỉ có thể đi theo.
Hắn vừa bước vào quán thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, mấy cô gái nhận ra hắn là người đàn ông đang rầm rộ trên mạng thì bụm miệng đỏ mặt bàn tán, còn mấy người đàn ông khác lại bẽn lẽn rụt người vào trước khí chất lạnh lùng đó của hắn.
Còn mang theo vệ sĩ đằng sau, người nào người nấy cao to, gương mặt lạnh lùng.
Chú Từ thấy hắn đi vào, cười cười đón khách
"Chào mừng quý khách.
Nếu quý khách muốn ăn mì bò của tiệm chúng tôi, xin mời vào..."
"Kỳ Âm, con dọn dẹp chỗ ngồi nhé."
"Vâng!"
Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu lên trả lời, nhìn thấy Cố Thâm hô hấp trong người cô như ngừng lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...