Cô không ngăn được nước mắt của mình nữa, để mặc cho nó chảy dọc theo gò má.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, cuối cùng tất cả lại quay trở về như ban đầu.
Hàn Kỳ Âm ôm gối khóc một lúc, sau đó quệt nước mắt đứng dậy đi vào trong khu đất, chỗ này từng là phòng khách, chỗ này từng là phòng ăn, rồi phòng ngủ của cô.
Chỗ này còn đặt một cây đàn piano cho cô...
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mảnh đất tan hoang lạnh lẽo.
Bụng bất chợt nhói đau một cái.
Hàn Kỳ Âm phải dựa vào tường ôm lấy, cô nhăn mặt
"Con..."
Có lẽ đứa bé cũng cảm nhận được nỗi đau của cô, đang mang thai cần tránh căng thẳng quá nhiều.
Cô vuốt ve bụng mình
"Mẹ xin lỗi..."
Từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì, khó tránh khỏi có chút đau.
Cô không ăn cũng được nhưng bây giờ còn có đứa bé, không thể qua loa.
Hàn Kỳ Âm đành phải rời đi, trong túi lại không có tiền lại chẳng thể nào mua đồ ăn, chẳng lẽ lại đi ăn trộm tiếp hay sao?
Cô không muốn phải đi ăn trộm nữa...
Mà đói thì lại càng đau, nhìn các quầy hàng ăn bốc khói nghi ngút, cô thầm nuốt nước bọt, chủ quán nhìn thấy quần áo lao công trên người cô, lại còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn.
Đoán là không có tiền, nhìn gương mặt cũng khá xinh đẹp, không giống người xấu, trong lòng nảy sinh cảm thương, nói với cô
"Cô gái, có phải cô muốn ăn không?"
Hàn Kỳ Âm giật mình thất thố, xấu hổ không dám trả lời.
"Cô ngồi xuống đây đi.
Hôm nay quán có chương trình khuyến mãi miễn phí hoàn toàn cho người thứ chín chín.
Cô là người may mắn đó đấy..."
Ông chủ biết cô ngại ngùng, thế là nói dối.
Cô ngập ngừng một hồi, nhìn gương mặt ông chủ quán hiền từ, cuối cùng vuốt nhẹ bụng rồi bước vào.
Người ta đã có lòng tốt, nhất định sau này cô sẽ trả ơn.
Ông chủ bưng ra cho cô một bát mì bò nóng hổi, mùi thơm khiến cho Hàn Kỳ Âm nuốt nước bọt, cô cầm đũa lên ăn từng miếng, xoa dịu cái dạ dày đang đói cồn cào.
Đã lâu rồi mới được ăn món mì bò này, thật sự rất nhớ hương vị bình dị đó.
Ông chủ nhìn Hàn Kỳ Âm xinh xắn, còn hiểu biết lễ nghĩa, thuận miệng hỏi vài câu
"Cô gái, cô tên là gì?"
"Tôi tên là Hàn Kỳ Âm."
Cô đáp.
"Vậy cô là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi?"
Hàn Kỳ Âm nhìn ông chủ, ông chủ cười hiền
"Cô đừng trách tôi lắm lời.
Chỉ là tôi thấy cô cũng xinh xắn, lại còn hiểu chuyện, vậy mà lại lâm vào hoàn cảnh này.
Thế này đi, chỗ của tôi đang cần một nhân viên phục vụ, nếu cô không chê thì có thể làm việc ở đây.
Lương là hai nghìn tệ một tháng."
Cô nghe xong thì ngạc nhiên, sau đó là vui mừng
"Thật sao? Cảm ơn ông chủ! Nếu ông không chê tôi...tôi không mong gì nhiều, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở, ông không cần phải trả tiền cho tôi cũng được..."
Lần này lại là ánh mắt ông chủ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra
"Được, không thành vấn đề.
Bao ăn ở, lương một nghìn tệ..."
Hàn Kỳ Âm từ chối "Không...ông không cần phải trả tiền cho tôi đâu...ngày hôm nay ông cho tôi ăn thế này, tôi đã không có gì để đền đáp rồi..."
"Cô gái, đừng ngại.
Cô làm việc cho tôi thì sẽ được tiền công xứng đáng, tiệm của tôi tuy chỉ là một tiệm mì bò nhỏ nhưng sẽ không đối xử tệ với người làm đâu."
"Cảm...cảm ơn ông..."
Cô không biết nói gì nữa, người tốt như ông chủ, đúng là cô may mắn lắm mới gặp được.
"Đừng khách sáo, chi bằng từ bây giờ cứ gọi tôi là chú Từ đi."
Hàn Kỳ Âm cười "Cảm ơn chú Từ."
"Tốt lắm.
Ăn mì đi, ăn mì đi."
Cô lại tiếp tục ăn mì, thế giới này vẫn còn có những người tốt, họ không giàu về tiền nhưng lại giàu về tình cảm, đó mới chính là điều đáng quý.
*
*
*
"Rầm!"
Cái bàn trước mặt bị lật tung lên, giấy tờ bay lên rồi rơi xuống đất, đồ đạc rơi vãi văng ra toàn bộ, cả căn phòng giống như là vừa có bão tố càn quét qua.
Cố Thâm đã đập phá hết các thứ rồi mà vẫn chưa hả giận, không ai dám vào báo cáo nữa, cả kể bọn Tư Duệ cũng thế, nếu xuất hiện trước mặt hắn bây giờ e rằng có thể sẽ bị bắn chết như chơi.
"Hàn Kỳ Âm...em có bản lĩnh thì nên trốn cho kĩ, tốt nhất đừng để tôi tìm thấy!"
Hắn đấm mạnh vào tấm kính cửa sổ, cửa kính vỡ toang, máu ở bàn tay nhỏ xuống từng giọt, gương mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
Dáng vẻ mất kiểm soát nhường này, giống như năm đó hắn đối mặt với những kẻ đã đẩy mẹ vào chỗ chết.
Hai người phụ nữ, một người vì hắn mà chết, một người bỏ hắn mà đi.
"Hàn Kỳ Âm...em đừng mơ sẽ thoát khỏi tay tôi, dù có chết tôi cũng phải tìm thấy xác em!"
Hắn rít từng chữ qua kẽ răng, Cố Thâm đã không thể nào không có Hàn Kỳ Âm mà sống được nữa, Mạc Tư Huyền bỗng quay sang nhìn Tư Duệ đang có biểu cảm phức tạp, nói với anh ta
"Chuẩn bị đi.
Có lẽ lão đại sẽ giận cá chém thớt với chúng ta đấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...