Vũ khí hóa học...
Ba mẹ cô...
Cả người Hàn Kỳ Âm giống như rơi vào một hồ nước đen lạnh sâu thẳm không thấy đáy.
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm há miệng mà không biết nói gì, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
"Bọn chúng giết ba mẹ em, còn đốt cả tòa biệt thự, bọn chúng muốn tiêu hủy tất cả.
Có lẽ ba mẹ em và bọn chúng đã nảy sinh xung đột, mà nguyên nhân là..."
Hắn xoa đầu cô.
ánh mắt hổ phách thâm thúy, lời ít ý nhiều.
"Em..."
Cô bắt đầu nhớ lại, từng mảnh kí ức vụn vỡ hiện lên, ba mẹ lúc đó nói chuyện riêng với nhau, lúc nhìn thấy cô thì lại vội vàng im lặng, có lúc cô nhìn thấy họ lén lút rời đi vào ban đêm, họ lên một chiếc ô tô đen sang trọng.
Và sáng hôm sau lại tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Lão đại...tổ chức đó là ai?"
"Tôi vẫn đang điều tra."
Hắn xoa đầu cô dịu dàng, khi hắn nhìn thấy hồ sơ của cô, Hàn Kỳ Âm khi đó ánh mắt vẫn còn trong trẻo ngây thơ.
nụ cười rạng rỡ tươi tắn chụp ảnh cùng bạn học.
Cô mặc váy trắng, càng tôn lên vóc dáng thuần khiết xinh đẹp.
Mái tóc ngắn ngang vai, nụ cười của cô không vương chút nỗi đau mất đi người thân như bây giờ.
Khi đó hắn mới tin rằng phép màu trên đời này thật sự có thật.
Ông trời đã đem cô đến bên hắn, bọn họ vốn dĩ là người ở hai thế giới khác nhau nhưng có thể gặp được nhau, đó là duyên phận.
"Đừng quá đau lòng.
Có tôi ở đây rồi."
Ngón tay hắn chậm rãi lau đi giọt nước mắt chực trờ rớt xuống từ khóe mi của cô.
Hàn Kỳ Âm khóc không thành tiếng.
chỉ có nước mắt rơi xuống trông lại càng đáng thương.
Bây giờ trong lòng cô đan xen rất nhiều cảm xúc, ba mẹ cô đã bị giết hại oan ức, nhưng những việc mà họ làm lại là điều bị cấm.
Vũ khí hóa học từ trước tới nay là điều mà bất cứ quốc gia nào cũng đều e ngại, bởi vì sự khủng khiếp mà nó mang đến, sự phá hủy của nó còn gấp nhiều lần so với cả vũ khí thông thường.
Tại sao...bọn họ lại lựa chọn con đường này?
"Lão đại...em...từ trước đến giờ trong mắt em bọn họ luôn yêu thương và đối xử tốt với em.
Cho đến khi trước khi chết.
mẹ em còn làm bánh cho em ăn, bà còn nói rằng 'An Nhiên, mẹ mong con sẽ có một cuộc sống bình an, vui vẻ suốt đời, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
con phải luôn nhớ rằng ba mẹ yêu con, ba mẹ làm tất cả mọi thứ chỉ vì con..."
Cố Thâm im lặng nghe cô trải lòng, đây là một cú sốc không nhỏ đối với cô.
"Em không biết bây giờ em phải làm gì nữa...lão đại...em sợ phải đối mặt với sự thật."
Cô nhìn hắn, trong mắt là đau thương vô hạn, Cố Thâm kề trán mình vào trán cô, giọng nói lạnh lùng lúc này lại giúp cô yên tâm hơn
"Cho dù sự thật là ba mẹ em từng là một trong số bọn chúng, nhưng tôi tin rằng bọn họ sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em.
Giống như mẹ tôi."
"Và tôi cũng thế." Hắn nâng cằm cô lên "Hàn Kỳ Âm, tôi cũng sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em."
Cô ôm chặt lấy hắn, cuộn người trong lòng hắn, hai bả vai run rẩy.
Bàn tay Cố Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, hắn không biết cách an ủi người khác như thế nào, nhưng đối với cô lúc này chỉ cần được ở bên cạnh hắn là đủ.
Khóc được một lúc, dựa vào trong lòng Cố Thâm.
Hàn Kỳ Âm lại trở nên tĩnh lặng lạ thường, ánh mắt nhìn về một hướng xa xăm, ánh mắt hắn không hề rời khỏi gương mặt cô.
Cố Thâm hôn một cái lên trán cô, sau đó hỏi
"Em muốn ăn kẹo không?".
Hắn với tay lấy một chiếc kẹo trên bàn, cô không trả lời cũng không nhìn.
Cố Thâm bóc ra đưa đến trước miệng nhỏ, Hàn Kỳ Âm mở miệng để hắn đút kẹo vào, vị ngọt dần tan ra.
Thực ra là cô đang chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, không muốn làm gì cũng không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Biểu hiện tâm trạng này của cô mới khiến hắn bận tâm nhất.
Không vui, không buồn, trong ánh mắt không còn thấy tia sáng.
"Ella..."
Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên nói.
Cố Thâm "Ừ?"
"Em cảm thấy không tin cô ta sẽ chữa cho Mạc Tư Huyền...!"
Cô nhìn lên, chiếc cằm cương nghị của hắn cùng sống mũi cao, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Nếu cô ta dám dở trò, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết."
Giọng nói lạnh lùng hơn băng tảng.
Mấy hôm nay thái độ của Cố Thâm rõ ràng ra mặt, không còn để Ella lại gần nữa.
Cô ta chắc tức lắm mà không làm được gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...