Hàn Kỳ Âm không làm phiền Cố Thâm nữa, định đi tìm Mộ Dung Tuyết.
Muốn đến tìm cô ấy cũng rất dễ, chỉ cần đến phòng Mạc Tư Huyền là được.
Đến phòng Mạc Tư Huyền rồi, cô gõ gõ cửa, tiếng bước chân lập tức truyền ra, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy cô thì vui mừng
"Kỳ Âm..."
"Dung Tuyết."
"Cô vào đây đi."
Mộ Dung Tuyết kéo tay cô vào.
sau đó cẩn thận đóng cửa.
Trên đầu giường cô thấy một bát cháo nghi ngút khói, có lẽ là Mộ Dung Tuyết đang cho Mạc Tư Huyền ăn, cô hỏi
"Dung Tuyết, cô đang đút cho Mạc Tư Huyền ăn à?"
Biểu cảm trên gương mặt Mộ Dung Tuyết cười khổ
"Đúng vậy.
Nhưng anh ấy ăn được ít lắm, tôi phải đút từng thìa nhỏ."
Nhìn Mộ Dung Tuyết vì chăm sóc Mạc Tư Huyền mà cũng gầy đi không kém, cô nắm tay Mộ Dung Tuyết an ủi
"Dung Tuyết, cô cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe..."
Mộ Dung Tuyết gật đầu, hai người bọn họ ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Hàn Kỳ Âm đang muốn nói cho Mộ Dung Tuyết nghe việc mình đã mang thai, Mộ Dung Tuyết lúc này cũng đồng thời cất tiếng
"Kỳ Âm.
Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Dung Tuyết.
Thực ra tôi có chuyện muốn nói với cô."
Hai người cùng nhìn nhau, sau đó Mộ Dung Tuyết nói
"Kỳ Âm.
Cô nói trước đi."
Hàn Kỳ Âm đột nhiên hồi hộp, ấp úng mãi mới nói thành câu
"Dung Tuyết, thực ra tôi...có thai với lão đại rồi?"
"Sao cơ?!"
Mộ Dung Tuyết đứng phắt dậy khỏi ghế, mắt mở to hét lên, sau đó thấy mình quá lớn tiếng, lại thất thố bịt mồm lại ngồi xuống
"Cô nói là cô có thai sao?"
"Ừm."
Hàn Kỳ Âm gật gật đầu.
"Chúc mừng cô nhé, Kỳ Âm..."
Hàn Kỳ Âm có thai với Cố Thâm, xem ra ông anh trai kia của mình thật sự hết hy vọng rồi.
"Thật ra chuyện này lão đại không muốn cho ai biết, bởi vì bây giờ tình trạng của Cố gia khá phức tạp.
Nhưng Dung Tuyết, tôi tin tưởng cô, vì thế tôi quyết định nói cho cô biết."
Mộ Dung Tuyết ngẫm nghĩ một lát
"Anh ta không phản đối sao?"
Cô không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, phản đối cũng không hẳn, mà cũng không phải là hoàn toàn đồng ý.
Mộ Dung Tuyết như chợt hiểu ra, nếu sau này Mạc Tư Huyền mà không tỉnh lại thì ở bên cạnh Hàn Kỳ Âm, ít nhất cô có thể giữ được mạng sống.
Một người có tâm tư lương thiện như Hàn Kỳ Âm ở trong một thế giới đầy tàn nhẫn của Cố Thâm liệu có thật sự là tốt?
Nhưng bây giờ cô ấy đã mang thai, chuyện này đúng là không thể lộ ra, chuyện bọn họ gặp nạn ở Dubai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Mộ Dung Tuyết.
"Dung Tuyết...cô đang nghĩ gì thế?"
Nãy giờ cô gọi mấy lần, Mộ Dung Tuyết cứ thơ thẩn suy nghĩ gì đó.
Mộ Dung Tuyết cười
"Không có gì."
"Cô nói chuyện của cô đi."
Mộ Dung Tuyết nhớ đến chuyện Ella thậm thà thậm thụt sau lưng cô, đem ra kể lại cho Hàn Kỳ Âm
"Kỳ Âm, thật sự tôi rất lo lắng cho Tư Huyền.
Sáng nay tôi thấy Ella cứ thậm thụt sau lưng rất khả nghi, còn nói là tiêm thuốc cho Tư Huyền, nhưng cô ta lại đuổi tôi ra ngoài."
Kì thật sau khi nghe Hàn Kỳ Âm nói mình mang thai, Mộ Dung Tuyết chợt lo lắng cho cả cô.
Hàn Kỳ Âm nhíu mày, cô ta định giở trò sau lưng Cố Thâm sao? Nhớ tới ánh mắt căm hận của cô ta nhìn mình, đúng là cần phải cảnh giác, nếu hồi trước chỉ có một mình cô thì không sao nhưng bây giờ đã có thêm bảo bảo, không thể sơ suất.
"Dung Tuyết, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này, tôi sẽ nói lại với lão đại."
Mộ Dung Tuyết gật đầu, bây giờ chỉ mong Mạc Tư Huyền sớm tỉnh lại.
Khi Mạc Tư Huyền bị bệnh Hàn Kỳ Âm mới biết công việc ở Cố gia mà anh ta xử lí nhiều đến mức nào, thảo nào mà lão đại lại lo lắng đến thế.
Nếu không có Mạc Tư Huyền thì Cố gia đã không thể vững vàng được như ngày hôm nay, đặt bản thân mình vào vị trí của Mạc Tư Huyền, Hàn Kỳ Âm mới hiểu thấu tại sao hồi trước bọn họ không dễ dàng chấp nhận cô.
"Kỳ Âm, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô lâu rồi, cô là tiểu thư của gia tộc nào vậy? Làm sao cô quen được Cố Thâm?"
Mộ Dung Tuyết nếu không quen biết Hàn Kỳ Âm có lẽ cũng chẳg bao giờ nghĩ tới mình sẽ dính tới thế giới ngầm.
Một thế giới đầy máu tanh và cạm bẫy như thế, Hàn Kỳ Âm làm cách nào để quen biết Cố Thâm, lại còn mang thai con của hắn nữa?
"Dung Tuyết...!chuyện này nói ra thì rất dài và phức tạp, nếu có dịp tôi sẽ kể cho cô nghe."
Cô sợ rằng nói mình trọng sinh, có lẽ Mộ Dung Tuyết sẽ nghĩ cô là kẻ điên.
Hàn Kỳ Âm không muốn nói, Mộ Dung Tuyết thấy thế biết ý không hỏi thêm nữa.
Hàn Kỳ Âm thấy đã ngồi trò chuyện được một lúc, bèn đứng dậy
"Dung Tuyết, tôi đi trước đây.
Chuyện mà cô nói tôi sẽ nói lại cho lão đại..."
"Ừm.."
Hàn Kỳ Âm đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, vừa đi ra đã nhìn thấy bóng dáng có người đứng nấp ở góc không xa, không cần biết cũng là Thất Lãnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...