"Đúng rồi Kỳ Âm, tình trạng của Mạc Tư Huyền thế nào?"
"Lão đại nói rằng anh ta đã đỡ hơn..."
"Vừa nãy tôi nghe thấy cô ta nói rằng chỉ có một mình cô ta chữa được cho Mạc Tư Huyền, không biết cô ta lơi hại đến mức nào..."
Mộ Dung Tuyết cô cũng là con nhà y dược, từ bé đã tìm hiểu đủ các loại thuốc, luận về kiến thức chắc chắn không thua kém ai.
"Cái này thì tôi cũng không rõ.
Hình như lão đại không muốn nói."
Hàn Kỳ Âm trả lời.
Cô thấy bọn Tư Duệ và Khang Duật bay đi bay về mấy hôm nay, thuộc hạ của Cố Thâm cũng đi đâu mất, bộ dạng vội vã...
Mộ Dung Tuyết nghi ngờ trong chuyện này có vấn đề.
Nhìn Ella đã không ưa, chẳng có một chút xíu nào giống thầy thuốc, căn bản là giống một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác hơn.
Đối phó với hạng người này, Mộ Dung Tuyết cô đã có cách...
*
*
*
Tối hôm đó Hàn Kỳ Âm còn ngủ trước, mặc kệ Cố Thâm có đến hay không, cô còn cố tình khóa trái cửa.
Tôi hôm đó đến khuya hắn mới tới, định đẩy cửa ra thì phát hiện là cửa bị khóa, bèn đen mặt.
Cô đã gan to lắm rồi, còn dám khóa cửa không cho hắn vào.
Bởi vì lúc nãy Hàn Kỳ Âm lại nhìn thấy một màn nũng nịu của Ella với Cố Thâm, hai người ngồi ăn cùng nhau, cô ta cứ ghé sát vào hắn mà hắn chẳng hề phản đối.
Nhiều lúc Hàn Kỳ Âm cũng muốn nhịn vì hắn lắm nhưng mà cô vẫn tức không chịu được.
Chi bằng khỏi nhìn thấy gì cho đỡ tức.
Còn Cố Thâm làm sao mà chịu cảnh này, hắn ra lệnh cho thuộc hạ phá khóa, phá xong rồi đẩy cửa ra thì bên trong Hàn Kỳ Âm lại lấy ghế chặn.
Biết thể nào hắn cũng sẽ mở được nên cô lấy một cái ghế to chặn ở đấy.
Sắc mặt Cố Thâm trầm hẳn xuống, không nói nhiều đạp cửa một phát, cái ghế tức thì bay ra, cửa mở toang.
Hàn Kỳ Âm cũng bị giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy hắn thì xù lông lên
"Anh vào đây làm gì? Sao không đến với Ella ấy."
Cố Thâm đen mặt sải từng bước dài đè cô xuống giường, đối diện với thân hình cao lớn của hắn trông cô thật nhỏ bé, hắn bóp cằm cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mình.
"Hàn Kỳ Âm, em dám?"
"Có gì mà không dám?"
Cô gân cổ lên, vì sự xuất hiện của Ella mà mọi chuyện tưởng chừng như tốt đẹp lại bị phá vỡ.
"Được."
Cố Thâm gằn giọng, một tay dùng sức xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô ra, da thịt nõn nà hiện lên dưới mắt hắn, Hàn Kỳ Âm càng vùng vẫy, hắn lại càng mạnh bạo.
"Không! Buông em ra!"
Cô vừa đánh, vừa đấm hắn vừa giãy dụa nhưng vô ích.
Cố Thâm giữ chặt hai tay cô trên đầu, hai chân ghì chặt người cô, cúi đầu xuống mút mát nụ hoa trên ngực.
Lưỡi của Cố Thâm cắn mút từng tấc da thịt mềm mại, bàn tay như có lửa xoa nắn hết mọi nơi trên cơ thể cô, mặc cho Hàn Kỳ Âm phản kháng, hắn không buông tha cho cô, cơ thể cô bắt đầu nóng lên dần phản ứng lại.
Cố Thâm tụt chiếc quần con, ngón tay sờ vào vùng dưới, tách hai thịt non đi vào.
Hàn Kỳ Âm giật nảy mình, môi lưỡi hắn đã di chuyển đến môi cô, hung hăng bóp miệng cô đưa lưỡi vào.
"Ưm...ưm..."
Cô vừa bất lực cào cấu hắn, ngón tay ở dưới của hắn càng mạnh bạo.
Ánh mắt nhìn cô như muốn nói ' Ngoan ngoãn.
Đừng chống đối tôi'.
Hàn Kỳ Âm ấm ức cắn mạnh vào lưỡi hắn, vị máu tanh tràn ra trong miệng hai người.
Đây là lần thứ hai cô cắn hắn, lần thứ nhất ở ở trên trực thăng, lúc đó có bọn Tư Duệ hắn cũng ép cô.
Cố Thâm nếm thấy vị máu lại càng kích thích, gia tăng sức ở ngón tay, hung hăng xâm chiếm cô.
Hàn Kỳ Âm vẫn cố vùng vẫy như một con trâu điên...một tay cô may mắn vùng được ra tát thẳng một cú vào má hắn.
"Đừng chạm vào em!"
Cái tát đó rất mạnh, cô tát hắn xong cũng sững sờ.
Cố Thâm quả nhiên dừng lại, nhưng mặt lại càng lạnh hơn, giọng nói phát ra đủ lạnh thấu xương
"Em chê tôi bẩn?"
Hàn Kỳ Âm không trả lời, hắn để Ella chạm vào, cô không muốn hắn chạm vào mình.
"Hàn Kỳ Âm.
Em là người phụ nữ của Cố Thâm này, em không muốn cũng phải muốn!"
Cố Thâm nói rồi, cởi quần ra để quái thú đâm thẳng vào bên trong cô, vô cùng cuồng dã mạnh bạo, mỗi cú nhấp đều không nương tình vào nơi sâu nhất bên trong cô.
Hàn Kỳ Âm vừa khóc vừa cào cấu hắn, cơn đau dần được thay thế bởi khoái cảm, cô cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ.
Hắn lại bóp miệng cô hung hăng hôn, ở trên vừa bắt ép, ở dưới lại cuồng dã, cô hận bản thân mình quá yêu hắn...cô hận vì cơ thể này lại khao khát mặc cho hắn chiếm đoạt...
Tiếng bạch bạch vang vọng, hơi thở của Cố Thâm nặng nề, gương mặt hắn nhuốm đầy dục vọng, cúi đầu cắn lên ngực cô, hiện hiển dấu răng rõ ràng.
Cô rên rỉ để lại trên lưng hắn một vệt đỏ dài, xen lẫn vào đó là những vết sẹo năm xưa.
Ở dưới đã ướt đẫm, hắn đã ra mấy lần mà vẫn chưa buông tha cô.
Người hắn lấm tấm mồ hôi, đọng lên cơ bụng sáu múi săn chắc hòa cùng với thân thể mềm mại của cô.
"Hàn Kỳ Âm.
ngoan ngoãn.
đừng chống đối tôi.
Vô ích thôi."
Hắn ghé sát vào tai cô nói, hơi thở nóng bỏng.
Lí trí cô mờ dần, tầm nhìn trước mắt cũng thế....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...