Từ Văn cảm thấy hối hận vô cùng vì người ta đối với mình hết lòng hết dạ mà mình đối với người một cách thờ ơ lạnh nhạt. Chàng nghĩ tới đó trán toát mồ hôi lạnh ngắt. Chàng vội hỏi :
- Tưởng thế thúc đến Chung Nam chỉ vì việc tìm thuốc cho tiểu đệ ư?
Hoàng Minh lấp loáng con mắt chột đáp :
- Vị thuốc đó là “Kim tuyến thảo quả”
Từ Văn hỏi :
- “Kim tuyến thảo quả” là gì? Tiểu đệ chưa từng nghe ai nói đến bao giờ...
Hoàng Minh nói :
- Chẳng những hiền đệ chưa nghe ai nói tới mà cả đến những tay danh y cũng ít người biết. Thứ Kim tuyến thảo quả này theo lời gia sư tổ nói với gia sư thì khắp thiên hạ chỉ sản xuất ở Quỷ hồ trên núi Chung Nam mà thôi. Tưởng lão đầu ra đi đã ba tháng. Mà đây chỉ là một cuộc đi cầu may chưa chắc có được gì hay không, vì Quỷ hồ theo lời đồn đại là một nơi rất thần bí, chưa chắc đã tìm được tới nơi. Sau khi tìm thấy Quỷ hồ rồi thì việc có tìm được “Kim tuyến thảo quả” hay không chưa biết đến ngày nào.
Từ Văn nghe nói nóng ruột cất giọng xúc động hỏi :
- Lão đi ba tháng mà chưa về ư?
Hoàng Minh gật đầu
Từ Văn lại hỏi :
- Lão không định thời gian sẽ trở về hay sao?
Hoàng Minh đáp :
- Lão dự liệu trong vòng hai tháng là trở về.
Hoàng Minh nói tới đây bất giác nghiến răng la lên một tiếng :
- Úi chao!
Từ Văn băn khoăn nói :
- Ủa! Ðại ca! Xin lỗi đại ca tiểu đệ mải nói chuyện quên rằng đại ca đã bị thương. Xin đại ca ngồi xuống để tiểu đệ chữa thương cho.
Hoàng Minh xua tay đáp :
- Không cần, vết thương nhỏ mọn có chi đáng kể. Tiểu đệ đã có linh đan của sư phó tự chữa được. Nhiều lắm là nửa giờ...
Từ Văn ngắt lời :
- Ủa! Tiểu đệ quên mất lệnh sư là Thiên Nhãn Thánh Thủ.
Hoàng Minh đáp :
- Hiền đệ lại nói giỡn rồi! Hiền đệ liệu mà hộ vệ cho tiểu huynh biết đâu đối phương không trở lại.
Từ Văn nghĩ gã nói đúng. Một tên Ngũ Phương sứ giả bị đánh chết, khi nào họ chịu bỏ qua, liền gật đầu nói :
- Xin đại ca cứ yên tâm mà trị thương.
Hoàng Minh liền ngồi xuống lấy linh đơn của sư môn ra uống rồi vận công điều dưỡng...
Từ Văn đứng bên gã, trong lòng nổi lên bao nhiêu luồng sóng tư tưởng : Thiên Ðài Ma Cơ chưa rõ các hung. Mẫu thân mình sống chết chưa hay. Tưởng Úy Dân vì mình mà mạo hiểm lần mò đi tìm Quỷ hồ ở Chung Nam. Bao nhiêu việc này đều chính mình phải tự liệu lấy, thế mà mình lại không được rảnh.
Giữa lúc tâm thần bất định, bỗng thấy mấy chục bóng người từ nhiều phương hướng chạy tới gò đất.
Từ Văn ngó Hoàng Minh một cái thì thấy gã chẳng khác một vị lão tăng ngồi nhập định. Gã đang đến lúc tối hậu, bất giác cảm thấy người nóng như lửa mà trong dạ lại bồn chồn vì mình đã lầm lỗi là không tìm chỗ nào dễ bề yểm hộ. Bây giờ địch kéo đến đông như kiến thế kia thì một người chiếu cố làm sao cho xiết? Hậu quả thật khó mà lường được.
Nhưng việc đã đến thế này thì dĩ nhiên chỉ còn đường đối phó.
Gò đất này phía trước bằng phẳng mà mặt sau cao hẳn lên. Chỗ Hoàng Minh ngồi thiên về mặt sau gò cao chội lên.
Từ Văn chạy rất mau đi thám sát địa hình để quyết định cách đối phó. Chàng lùi lại phía sau hai trượng đứng vào cho khá cao để có thể ngó thấy Hoàng Minh được dễ dàng.
Người bay đến như đàn ruồi đứng thành thế trận bao vây ngoài năm trượng.
Người đi đầu là một lão già, mặt mũi trắng trẻo mà không có râu. Mặt hình tam giác khiến người ta liên tưởng tới đầu một con rắn độc.
Ðứng bên lão này là tên Ngũ Phương sứ giả mũi ưng. Coi bộ lão già kia địa vị còn cao hơn sứ giả một bậc. Giả tỷ dùng địa vị mà phân công lực thì lão đó là một tên kình địch. Ngoài ra toàn là hán tử võ phục áo đen. Từ Văn coi bọn này không vào đâu.
Lão già mặt trắng không râu đảo mắt nhìn thi thể một tên Ngũ Phương sứ giả nằm lăn dưới đất, rồi lão lóe ra một tia mục quang hung dữ nhìn chầm chặp vào Từ Văn như để uy hiếp. Lão cất tiếng sàn sạt như xé lụa hỏi :
- Ðịa Ngục thư sinh! Ngươi dám hạ sát một vị sứ giả của bản giáo thì ngươi chê cuộc đời dài quá chăng?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Xin các hạ thông danh cho biết.
Lão già đáp :
- Lão phu là đặc sứ Giản Thanh Sơn ở Dự Nam của Ngũ Phương giáo.
Dĩ nhiên cái tên này Từ Văn chưa từng nghe ai nói tới bao giờ.
Chàng hỏi lại :
- Các hạ dẫn bọn thủ hạ tới đây là có ý gì?
Lão già đáp :
- Ðịa Ngục thư sinh! Ngươi đã biết rồi cớ sao còn hỏi ? Bản giáo tuy mới khai sáng chưa được bao lâu, nhưng chưa từng tha một kẻ địch nào bất luận là ai.
Từ Văn lại hỏi :
- Vậy chắc các hạ tới đây để lấy cái đầu của tại hạ?
Lão già đáp :
- Ngươi nói đúng lắm! Nếu ngươi tự quyết thì ta cũng để cho ngươi được toàn thi thể.
Từ Văn cười khanh khách hỏi :
- Các hạ tưởng tại hạ biết tự quyết chăng?
Lão già dằn giọng :
- Nếu vậy thì nhất định ngươi sẽ bị thảm tử.
Bầu không khí trong trường đầy vẻ khủng khiếp, sát khí ngất trời.
Từ Văn hững hờ nói :
- Nếu các hạ tưởng là làm được thì cứ việc ra tay thử coi. Có điều tại hạ xin thỉnh giáo trước một câu.
Giản Thanh Sơn (tức lão già) nở một nụ cười đanh ác đáp :
- Ngươi thử nói ta nghe!
Từ Văn hỏi :
- Trong quý giáo có vị nào kêu bằng “Khách qua đường” không?
Giản Thanh Sơn hỏi lại :
- “Khách qua đường” ư? Ta chưa nghe ai nói tới bao giờ.
Từ Văn chưng hửng. Chàng tự nghĩ :
- Hoàng Minh đã nói rõ Giáo chủ Ngũ Phương giáo là người đã lấy được Phật tâm. Mà Phật tâm đã lọt vào tay “Khách qua đường”. “Khách qua đường” còn nói là hắn vâng mệnh chủ nhân mà hành động. Thế mà bây giờ Giản Thanh Sơn lại phủ nhận không biết. “Khách qua đường” là nghĩa làm sao? Vậy cái tên “Khách qua đường” chắc là ngoại hiệu mà hắn buột miệng đặt ra.
Lòng chàng nghĩ vậy không tiện vặn hỏi nữa, liền đổi sang chuyện khác :
- Thiên Ðài Ma Cơ lọt vào tay quý giao hiện giờ ở đâu?
Dự Nam đặc sứ Giản Thanh Sơn cái miệng nhẵn thín mà hơi lệch bỗng toét ra nổi lên một tiếng cười chói tai như tiếng chó sói kêu gào rồi đáp :
- Thiên Ðài Ma Cơ ư? Nàng sắp làm phu nhân của Giáo chủ.
Từ Văn nghe nói khác nào như bị tát một cái vào mặt. Ngọn lửa vô danh cháy bừng bừng. Mắt chàng lộ ra những tia sáng xanh lè. Chàng nghiến răng nói :
- Tại hạ phải tìm quý Giáo chủ để thanh toán món nợ này.
Giản Thanh Sơn dường như bị tia mắt xanh lè của Từ Văn khác hẳn mọi người làm cho khiếp sợ, bất giác gã lùi một bước hỏi :
- Liệu ngươi có đáng không?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Ðáng hay không đáng cũng chẳng liên can gì đến các hạ.
Giản Thanh Sơn hỏi :
- Ngươi nói đã hết chưa?
Từ Văn đáp :
- Còn nữa! Có phải quý Giáo chủ đã bắt giữ một người đàn bà tên là Lam Ngọc Trân không?
Giản Than Sơn biến sắc cất tiếng run run hỏi :
- Ngươi hỏi vụ này làm chi?
Từ Văn giằn giọng :
- Tại hạ chỉ cần các hạ trả lời một tiếng là “không” hay “có”
Giản Thanh Sơn đáp :
- Về điểm này bản đặc sứ không thể nói được.
Từ Văn coi thần sắc đối phương, chàng đoán chắc mẫu thân chàng bị bọn nầy bắt giữ, không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng hỏi :
- Tại hạ có ý muốn phỏng vấn quý Giáo chủ và Tổng đàn quý giáo ở nơi nào?
Giản Thanh Sơn đáp :
- Ngươi mơ mộng hay sao đó? Ta cho ngươi hay ngươi không còn có cơ hội này nữa.
Từ Văn cười khẩy đáp :
- Cái đó chưa chắc.
Giản Thanh Sơn nói :
- Bản đặc sứ không có thì giờ nói chuyện không đâu với ngươi nữa. Ngươi nạp mạng đi thôi!
Lão chưa dứt lời đã vọt người đi như con chim ưng nhảy xổ về phía Từ Văn. Mười ngón tay lão xèo ra như ma quái bay trên trời.
Từ Văn vung song chưởng, kình lực lặng như núi xé bầu không khí xô tới.
Giản Thanh Sơn phải hạ mình xuống đất. Hai bên đứng thành thế đối diện cách nhau không đầy hai chục trượng mà lại gần Hoàng Minh chỉ cách chừng tám thước.
Tình thế rất nguy hiểm! Nếu đối phương muốn hạ sát Hoàng Minh thì chỉ phất tay một cái là xong.
Từ Văn không dám chần chờ nhảy xổ lại phóng ra thức đầu tiên “Quyển Điểu Phi Sào” trong “Ðộc Thủ tam thức”. Thế chưởng mạnh như sấm sét.
Tên sứ giả mũi chim ưng la lên một tiếng quái gở :
- Sát thủ đó! Hãy coi chừng!
Thân thủ Giản Thanh Sơn quả nhiên ghê hồn. Ðồng thời với lời cảnh cáo của tên sứ giả kia, lão lùi lại ngoài một trượng.
Từ Văn ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, “Ðộc thủ tam thức” của chàng đã phóng ra tất đánh chết người hay ít ra cũng làm cho đối phương bị trọng thương thế mà lão tránh khỏi một cách bình yên. Như vậy bản lĩnh lão thật là ghê gớm. Chàng nghĩ thầm: Nếu bây giờ mình lại phóng “Ðộc Thủ nhất thức” ra thì Giảng Thanh Sơn lại lùi tám bước nữa chứ không còn có cách nào phản kích được.
Tên sứ giả mũi chim ưng không nói nửa lời nhảy xổ về phía Hoàng Minh đang ngồi trị thương.
Từ Văn lúc nào cũng chú ý đến gã, nhưng chàng không thể phân tâm được. “Ðộc Thủ nhất thức” của chàng không thu được hiệu quả như chàng tiên liệu cũng chỉ vì nguyên nhân này. Chàng vừa thấy sứ giả thân hình chuyển động, song chưởng chàng vận đủ mười thành công lực đánh ra.
Sầm một tiến rùng rợn. Tên sứ giả bị bắn ngược trở về.
Cũng lúc ấy Giãng Thanh Sơn phóng ra một luồng chưởng phong thế mạnh như dốc biển lay non đánh vào người Từ Văn.
Từ Văn thu chưởng về phòng thủ. Nhưng chỉ trong một chớp mắt chàng chưa vận động được kình lực nên bị chấn động loạng choạng lùi lại ba bước. Chàng cảm thấy công lực của Giãng Thanh Sơn hơn cả Thái Thượng hộ pháp là Thống Thiền hòa thượng trong hội Vệ Ðạo nên trong lòng chàng rất xao xuyến. Chàng nhận thấy cuộc chiến này cực kỳ nguy hiểm.
Lúc Từ Văn bị hất lùi lại, gã sứ giã mũi ưng đứng chưa vững, thì trong chớp nhoáng ba tên hán tử võ phục từ ba mặt gò tiến vào. Chúng tưởng có thể nhân cơ hội này đồng thời xuất thủ để đánh bại đối phương, liền nhảy vọt về phía Hoàng Minh.
Từ Văn dùng kình lực ở chân quét quanh một cái như đường cánh cung rồi trở về nguyên chỗ.
Mấy tiếng rú thê thảm vang lên, ba tên hán tử đột kích ngã lăn ra đương trường, chết ngay tức khắc.
Một đòn này đủ khiến cho toàn trường kinh hồn bạt vía.
Giãng Thanh Sơn lớn tiếng quát :
- Ðịa Ngục thư sinh! Ngươi quả là một tay đáo để!
Lão vung song chưởng phóng một chiêu kỳ tuyệt. Nội lực ào ạt xô ra.
Luồng nhãn quan xanh lè của Từ Văn rất ghê gớm. Chàng giơ chưởng lên đón đỡ. Giảng Thanh Sơn không sợ “Vô Ảnh Tồi Tâm Thủ” khiến cho chàng phải kinh hãi.
Sứ giã mũi ưng dĩ nhiên không bỏ lỡ một cơ hội nào. Gã nhân lúc Từ Văn và Giảng Thanh Sơn đối thủ, lập tức tiến lên phóng ra một chưởng cách không nhằm đánh Hoàng Minh.
Từ Văn cả kinh thất sắc lại phóng “Ðộc Thủ nhất thức” ra.
Giảng Thanh Sơn đã sớm tri cơ, vội vàng lùi lại. Nhưng Từ Văn chỉ phóng ra nửa chiêu rồi người chàng vọt lại nhanh như tên bắn để đón lấy chưởng phong của sứ giả đánh tới Hoàng Minh. Pháp chưởng của sứ giả đã vận đủ mười thành lực đạo, sức mạnh ngàn cân.
“Binh” một tiếng rùn rợn. Từ Văn đưa mình ra chống đỡ. Chàng bị hất ra đến ngoài tám thước. Miệng chàng không khỏi rú lên một tiếng, nhưng may đã cứu mạng được cho Hoàng Minh.
Nếu chàng vừa đỡ Ðông vừa chống Tây thì nguy cả đến tính mạng chàng mà Hoàng Minh tất nhiên không tránh khỏi bênh địch thừa cơ.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ rất mau, cải biến phương pháp. Chàng đứng chắn ngang trước mặt Hoàng Minh, quay mặt về phía hai tên đại kình địch. Còn bọn đại hán võ phục ở phía sau, chàng tạm thời bỏ mặc chúng, vì chàng cho là thân thủ chúng kém cỏi không thể sinh cường được.
Tiếng quát run lên, Giảng Thanh Sơn cùng tên sứ giả kia song song nhảy xổ lại.
Từ Văn nghiến răng lại ra nghinh địch. Tay phải chống đỡ sứ giả, còn tay trái ra chiêu thứ hai là chiêu “Ðồ Long Trảm Giao” trong phép Ðộc thủ chiêu thức.
Giảng Thanh Sơn rú lên một tiếng lùi lại mấy bước liền, mặt xám như tro.
Cả Từ Văn lẫn tên sứ giả mũi ưng đều lùi lại một bước.
Chiêu thức này của Từ Văn đã phải chia một nửa công lực để đối phó với sứ giả, nên lại không đánh chết được Giảng Thanh Sơn.
Giảng Thanh Sơn ruột gan tan nát. Hắn xua tay một cái rồi lảo đảo chạy trước. Hiển nhiên hắn đã bị trọng thương khá nặng.
Sứ giả mũi ưng thấy Giảng Thanh Sơn chạy rồi cũng không dám ở lại nữa liền lớn tiếng hô :
- Rút lui!
Rồi gã băng mình chạy đi nhanh như điện chớp.
Bọn thủ hạ lêu lêu như chó mất chủ, bỏ chạy trối chết.
Từ Văn sát khí đằng đằng, nhảy vọt lên không rồi hạ mình xuống giữa đám đông. Chàng vung tay tới đâu tiếng rú nổi lên tới đó.
Chỉ trong chớp mắt đã mười mấy tên nằm thẳng cẳng dưới đất.
Từ Văn nóng lòng vì Hoàng Minh, chàng không dám tiếp tục hạ sát lại trở về gò đất.
Hoàng Minh trị thương xong rồi, gã trông hiện trường mà ngẩn người ra.
Từ Văn thở phào một cái hỏi :
- Ðại ca! Ðại ca không việc gì chứ?
Hoàng Minh xúc động đáp :
- Hiền đệ! Ta không việc gì. Ðó là nhờ ở sức hiền đệ.
Từ Văn nói :
- Cái đó có chi đáng kể? Bọn chúng không đến thì tiểu đệ cũng tìm tới.
Hoàng Minh hỏi :
- Những bọn đến đây là nhân vật thế nào?
Từ Văn đáp :
- Ðứng đầu là tên sứ giả thoát chết lúc trước. Gã cùng một lão già tự xưng là Dự Nam đặc sứ Giảng Thanh Sơn.
Hoàng Minh kinh hãi la lên :
- Giảnh Thanh Sơn ư?
Từ Văn đáp :
- Ðúng hắn! Ðại ca có nhận biết hắn ư?
Hoàng Minh đáp :
- Tiểu nhân có biết tên hắn là Khẳng Thi Trùng. Nguyên hắn là Minh chủ Hắc đạo ở ngoài quan ải. Vì hắn lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, động một tí là giết người. Không biết bao nhiêu nhân vật đã bị tàn sát vì hắn nên gây thành công phẫn cho mọi người rồi đồng đạo không dung nữa. Hắn phải lưu vong vào trong quan ải, không ngờ lại được Ngũ Phương giáo thu dụng dưới cờ.
Từ Văn nói :
- Ồ! Chỉ trông tướng mạo, cũng biết ngay là đứa hung tàn.
Hoàng Minh nói :
- Hiền đệ! Chúng ta nên...
Từ Văn ngắt lời :
- Ðại ca đem địa điểm Phân đàn của họ nói cho tiểu đệ hay.
Hoàng Minh đáp :
- Ðể tiểu huynh đưa hiền đệ đi.
Từ Văn nói :
- Không được! Như thế không được.
Hoàng Minh hỏi :
- Tại sao vậy? Có phải tiểu đệ ngại thân thủ không đủ chống cự với chúng làm liên lụy đến đại ca chăng?
Từ Văn đáp :
- Không phải thế đâu. Tiểu huynh đã phát giác những tay cao thủ có địa vị trong giáo phái này đều có độc đạo đến một trình độ đã khá. Tiểu huynh đi thật có điều không tiện.
Hoàng Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp :
- Tiểu huynh ở bên ngoài tiếp ứng cho hiền đệ được không?
Từ Văn không tiện cự tuyệt, chau mày đáp :
- Ðại ca đi hàng đầu, e rằng khó giấu được họ...
Hoàng Minh ngắt lời :
- Cái đó dễ lắm. Hiền đệ hãy chờ ta.
Gã nói xong băng mình chạy vào trong rừng trên gò đất. Chỉ trong khoảng khắc, lão ăn xin chớp mắt đã biến thành một tên điếm tiểu nhị, người lùn đến đứng trước mặt Từ Văn khom lưng nói :
- Thưa tướng công! Tiểu nhị ở phòng này xin có lời chào.
Từ Văn thấy cách hóa trang của Hoàng Minh tinh diệu mà mau lẹ đến thế trong lòng bội phục vô cùng!
Hoàng Minh lại nói :
- Hiền đệ chuẩn bị cách đi thế nào?
Từ Văn đáp :
- Cứ đàng hoàng mà đến.
Hoàng Minh nói :
- Ðược rồi! Hiền đệ hãy chú ý! Ðây là vị trí Phân đàn, hai bên tả hữu đều có đường vào. Vậy tiểu huynh chờ ở chỗ này...
Hoàng Minh vừa nói vừa cầm cành cây vạch xuống đất. Gã vạch xong lấy chân dí đi rồi nói :
- Tiểu huynh đi trước một bước.
Bóng người thấp thoáng. Chớp mắt đã mất hút vào trong rừng trên gò đất.
Từ Văn vuốt lại quần áo cho ngay ngắn, vì chàng vừa trải qua một cuộc ác đấu nên y phục lôi thôi xốc xếch. Ðoạn chàng chạy xuống khỏi gò đất rồi chẳng úy kỵ chi hết, cứ đàng hoàng đi về phía Phân đàn.
Dọc đường có rất nhiều con mắt chú ý nhìn chàng, nhưng chàng cứ lờ đi như không biết.
Từ Văn tới đây vì ba mục đích: một là để biết rõ Thiên Ðài Ma Cơ có bị giữ ở Phân đàn này không. Hai là tìm cách tra hỏi cho ra địa chỉ Tổng đàn đánh vào để cứu mẫu thân. Ba là chàng hy vọng gặp bọn “Khách qua đường” vì hắn đã hạ thủ đánh chàng một “ma trảo”...
Ðột nhiên chàng nghĩ tới một chuyện rất khẩn yếu là chàng sơ ý quên không hỏi rõ hành tung của sư phụ gã là Diệu Thủ tiên sinh. Lão đã ước hẹn cùng chàng trong vòng một tháng đến Tưởng phủ ở Khai Phong để lột mặt nạ Thất Tình cố nhân cùng bọn hán tử lạ mặt đi theo hắn. Hiện giờ đã quá nửa năm, mình đành sai hẹn mất rồi. Nếu quả gặp được Diệu Thủ tiên sinh thì may ra lão cho chàng biết lai lịch “Khách qua đường”. Nhưng bây giờ trở lại kiếm Hoàng Minh thì sợ chậm trễ. Thiên Ðài Ma Cơ sống chết chưa hay chàng cần phải cứu nàng thoát hiểm trước. Nếu quả đối phương cướp nàng vì nhan sắc thì qua một ngày một đêm nàng ở vào tình trạng khó mà liệu trước được.
Nghĩ tới đây chàng nghiến răng tưởng chừng vỡ nát cả hai hàm. Giả tỷ Thiên Ðài Ma Cơ vì vụ này mà thất thân thì thành mối hận ngàn thu.
Từ Văn cảm động về chơn dung của nàng mà nàng lại si tình với chàng. Chàng định bụng :
- Nếu ta còn gặp nàng thì sẽ ngầm bảo nàng: “Ðại thư ơi! Tiểu đệ không lựa chọn một thủ đoạn nào, thề hết sức cứu đặng đại thư thoát hiểm, vì tiểu đệ thiếu nợ đại thư nhiều quá rồi”.
Từ Văn đi trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà đã đến Phân đàn do Hoàng Minh chỉ thị.
Cổng lớn đóng kín, không một bóng người, chàng tự hỏi :
- Ðây là Phân đàn Dự Nam của Ngũ Phương giáo ư?
Rồi chàng đứng ngẩn người ra tự nhủ :
- Có lẽ ta tìm lầm chỗ. Nhưng không phải. Rõ ràng Hoàng Minh chỉ nơi đây. Chẳng lẽ y bị họ lừa gạt? Nhưng y là người rất tinh minh không bị lừa mới phải.
Trong lúc nhất thời Từ Văn ở vào tình trạng tiến thoái bất quyết.
Chàng coi lại thì Phân đàn này là một nhà ở của tay đại phú. Chẳng lẽ một Phân đàn mà lại không bố phòng cẩn mật?
Từ Văn xem lại hai bên tả hữu thì cái ngõ này có hai cổng lớn. Một cái ở đầu ngõ theo chiều bức đường vây mà tính thì tòa nhà này cũng không rộng lắm. Ðồng thời vị trí cũng không đúng. Trừ một ngả này không còn lối nào khác.
Bất thình lình cánh cửa lớn đen sì từ từ mở ra một nữa. Một lão già trạc tám mươi tuổi bước qua cổng thấy Từ Văn đứng đó liền ngoẹo đầu ngó qua ngó lại một lúc mới cất giọng ồm ồm hỏi :
- Công tử muốn kiếm ai?
Từ Văn lấy làm khó nghĩ vì thấy lão già này hoàn toàn chẳng giống nhân vật giang hồ nào. Nhưng chàng chẳng thể không trả lời.
Chàng liền hàm hồ đáp :
- Tại hạ xin vào yết kiến quý chủ nhân.
Lão già hỏi :
- Kiếm chủ nhân lão phu ư? Hay là công tử kiếm lầm nhà ?
Từ Văn đáp :
- Quý chủ nhân chưa đến hay sao?
Lão già hỏi :
- Công tử họ tên gì? Cùng tệ chủ nhân mối liên quan thế nào?
Từ Văn đáp :
- Cứ gặp chủ nhân của lão là y sẽ biến ngay.
Lão già nói :
- Vĩnh viễn gia chủ không thể biết được.
Từ Văn hỏi :
- Lão nói thế là có ý gì?
Lão già đáp :
- Gia chủ đã qua đời ba năm nay. Trong nhà chỉ còn chủ mẫu và tiểu thư hai người. Công tử muốn gặp ai?
Từ Văn ngẩn người ra không biết trả lời như thế nào.
Lão già trở gót, miệng vẫn càu nhàu :
- Hỡi ôi! Nhà không thể một ngày vô chủ. Ba năm nay không biết đã gặp bao nhiêu quân vô loại.
Rồi lão đóng cửa đánh “binh” một tiếng.
Từ Văn dở cười dở khóc. Chàng bị người kêu bằng hạng quân vô loại. Liền nhảy vọt ra chạy tới địa điểm ước hẹn với Hoàng Minh.
Từ Văn ra khỏi ngỏ hẻm rất dài vừa đi đến khúc quanh đã thấy Hoàng Minh ôm ngực đứng tựa cột cờ một cổng lầu. Gã vừa thấy Từ Văn liền chạy lại đưa mắt ra hiệu rồi đứng tránh vào phía trong cổng lầu.
Từ Văn cũng theo vào. Chàng nói ngay :
- Không đúng đường.
Hoàng Minh đi vào đến chỗ tối mới dừng lại, ngạc nhiên hỏi :
- Hiền đệ bảo sao?
Từ Văn buồn rầu kể lại chuyện vừa qua.
Hoàng Minh dậm chân đáp :
- Hiền đệ! Hiền đệ còn không hiểu trên chốn giang hồ người ta gian trá muôn mặt. Chỗ đó quyết không lầm được. Có lẽ hiện trong Phân đàn không có người nào đối phó được với hiền đệ mà họ biết trước thế nào hiền đệ cũng tới nên mới chơi trò này.
Từ Văn nghe Hoàng Minh nói vừa xấu hổ vừa câm tức miệng lẩm bẩm :
- Xe trước đã đổ mà mình vẫn sơ tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...