Tháng năm thời tiết thoải mái, gió thổi lành lạnh chen lẫn với mùi hương hoa cỏ mùa xuân khiến cho tinh thần người ta sảng khoái.
Ngày hôm nay là sinh nhật của Cao đại thiếu gia Cao Dật Đình, hậu hoa viên trong Cao phủ từ lâu đã thu dọn ổn thỏa, mười mấy nha hoàn ăn mặc rực rỡ đang đi tới đi lui, các món ăn trên khay toát ra mùi hương mê người, lan tỏa khắp nơi.
Giữa những màu sắc rực rỡ, Cao Dật Hiên mặc một bộ cẩm bào màu trắng, bên hông mang một khối ngọc bội hình trăng lưỡi liềm màu bạc, tóc đen buộc kim quan, mi như mũi kiếm, mắt tựa ngôi sao, khí độ bất phàm, tay cầm một cây quạt mạ vàng, phong thái tao nhã cao quý.
Nhìn thấy Cao Dật Đình đang đi đến lập tức cười nói: “Đại ca, các món ăn ở Quý Đắc Lầu hôm nay xem như là quà sinh nhật đệ tặng cho đại ca.”
“Đa tạ Nhị đệ.” Cao Dật Đình hiếm hoi nở một nụ cười, hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu lam, hào hoa phú quý, vóc người cao gầy, sống mũi thẳng tắp, phong thái hiên ngang, tuấn tú vô cùng, ngay cả ánh mắt lạnh lùng hàng ngày cũng nhu hòa rất nhiều.
Bên cạnh hắn là Hạ Chi Hà dịu dàng ôn nhu, hôm nay để phối hợp với Cao Dật Đình, nàng cố ý chọn một bộ váy dài màu lam nhạt, trên gấu váy thêu một đóa hoa trắng tinh xảo, bên hông cột một cái thắt lưng màu trắng bằng gấm thêu, vòng eo nhỏ nhắn càng được tôn lên, cái tóc dài búi kiểu Như Ý, cắm một cây trâm bạch ngọc hoa mai, tuy rằng đơn giản nhưng có vẻ thanh tân tao nhã.
Hai người đứng chung một chỗ thật xứng đôi đến không thể diễn tả được.
“Vẫn là Nhị biểu ca tài giỏi, lại có thể mời được bếp trưởng của Quý Đắc Lầu đến phủ nấu ăn, nghe nói những món ăn này nổi tiếng thiên hạ, hôm nay chúng ta đúng là có lộc ăn.” Nàng nhẹ nhàng cười nói, lúc nói chuyện lại vô ý dùng tay kéo một sợi tóc trên má, đúng là phong hoa vô cùng.
“Đại ca.” Đang nói chuyện, Đại tiểu thư Cao Vân Dao và Cao Vân Bình, Cao Vân Tuệ cũng đi đến, trên mặt đều mang theo nụ cười sáng lạn.
Đặc biệt là Cao Vân Dao, hôm nay có thể nói là nàng toàn lực xuất hiện, son phấn dày đặc để che đi vết tích trên mặt, để người khách nhìn thấy nàng vẫn là một mỹ nhân, váy dài như ráng chiều được viền vàng, thướt tha uyển chuyển, bên hông buộc những sợi tơ bảy màu, gió nhẹ ướt qua càng có vẻ phiêu dật như tiên.
Hạ Chi Hà nhìn chằm chằm xiêm y của nàng, đố kỵ vô cùng, khúc vải này là nàng chọn trước, bộ quần áo đẹp đẽ này đáng lẽ cũng phải là của nàng, nhưng hôm nay lại bị Cao Vân Dao mặc vào, đúng là… không biết xấu hổ.
Cao Vân Dao chủ động tránh né ánh mắt u ám của Hạ Chi Hà, trong mắt nàng đó chỉ là người ta ghen tỵ mà thôi, nàng càng thêm đắc ý, lôi kéo cánh tay Cao Dật Đình hỏi: “Đại ca, nhóm người Tam điện hạ khi nào thì đến?”
Nàng vừa hỏi, trên mặt Cao Vân Bình và Cao Vân Tuệ đều tỏa ra ánh sáng, ngay cả đáy mắt Hạ Chi Hà cũng nóng rực lên.
Ba vị điện hạ sẽ đến ngày hôm nay đều là những vị hoàng tử tài ba, trong đó đặc biệt nhất là Tam điện hạ Hách Liên Quân.
Tam điện hạ Hách Liên Quân, là con trai duy nhất của đương triều Lâm quý phi, được Hoàng thượng yêu thích nhất, sau lưng lại có thế lực hùng hậu, có thể nói chính là ứng viên hàng đầu cho vị trí Thái tử, không chỉ như thế, nghe đồn Tam điện hạ tuấn tú vô cùng, chính là đệ nhất mỹ nam tử của Tây Lăng quốc.
Nghĩ đến đây, trong mắt các cô nương hiện tại đều xuất hiện vô số hoa đào.
Đáy mắt Cao Dật Hiên khó nén vẻ châm biếm, nghĩ thầm, nếu các nàng biết Tam điện hạ mà các nàng ái mộ chính là một núi băng, hoàn toàn không có hứng thú với nữ nhân, các nàng còn có thể hào hứng như vậy không?
Cao Dật Đình nhíu nhíu mày, trầm giọng cảnh cáo, “Dao Nhi, Tam điện hạ không giống như lời đồn đâu, muội tuyệt đối không được làm bậy.”
“Đại ca.” Cao Vân Dao nhíu mũi, bất mãn nói, “Dao Nhi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, huống hồ muội là người không biết chừng mực sao? Làm bậy… hừ, muội có từng làm bậy à?”
Mọi người lập tức im lặng, phải nói là, Cao Vân Dao nàng có khi nào không làm bậy thì còn nghe được.
“Không có thì tốt, lát nữa muội cứ ngồi yên là được.” Cao Dật Đình nói.
Cao Vân Dao bĩu môi, ngồi yên? Nàng là khối gỗ à? Chẳng phải sẽ uổng phí bộ y phục hôm nay của nàng?
“Đúng rồi, sao lại không thấy Lý tiện nhân kia?” Vội nói sang chuyện khác, Cao Vân Dao chọn trúng Lý Thanh Ca, “Đại ca, hôm nay là sinh nhật huynh, Lý tiện nhân kia có ý gì? Ngay cả lễ vật cũng không có thì thôi, thậm chí tiệc sinh nhật cũng không tới là sao? Muội thấy, nàng ta cũng không có chút tâm tư gì dành cho huynh cả.”
“Dao Nhi.” Cao Dật Đình nhất thời nổi giận, sắc mặt tái nhợt khiến người ta hoảng hốt.
“Làm sao chứ?” Cao Vân Dao chậm rãi chớp mắt, không hiểu tại sao đại ca lại phản ứng mạnh như vậy.
Hạ Chi Hà cũng hơi nghi hoặc một chút, nàng nhìn sắc mặt tức tối của Cao Dật Đình, trong lòng đoán, là hắn tức giận vì Cao Vân Dao ăn nói ngu ngốc, hay là vì lời nói ngu ngốc của Cao Vân Dao chọc vào nỗi đau của hắn… chính là Lý Thanh Ca không có tâm tư gì với hắn.
Nếu là cái trước thì cũng thôi, nếu là cái sau…, Hạ Chi Hà nắm chặt bàn tay trong tay áo, một loại cảm giác nguy hiểm không tên lan tràn khắp toàn thân.
Cao Dật Hiên đứng một bên yên lặng, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, nhìn như buồn bực chán chường, thật ra trong lòng lại vì chuyện Cao Dật Đình tức giận mà nghĩ đến chuyện khác. Hắn là nam nhân, cho nên cảm giác của nam nhân hắn rất hiểu, chỉ sợ là trong lòng đại ca đã chú ý tới nha đầu này, có lẽ chính bản thân hắn cũng chưa biết.
Haiz, Lý Thanh Ca ơi Lý Thanh Ca, không nhờ còn nhỏ mà bản lĩnh hấp dẫn người khác cũng không nhỏ? Nhưng mà, hôm nay nàng có đến không?
Trong lòng Cao Dật Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, hắn muốn gặp nàng, nhưng lại không muốn nàng đến tham dự sinh nhật của đại ca.
Bầu không khí đang giằng co đột nhiên hạ nhân đến thông báo, có khách tới.
Huynh đệ Cao Dật Đình vội đi ra tiền sảnh.
Thật ra, Cao Dật Đình làm người lạnh lùng, bình thường không giao du với nhiều người, ngoại trừ mấy vị điện hạ ra, còn một ít danh môn quý công tử hôm nay đến đây cũng là vì Cao Dật Hiên.
Tuy rằng Cao Dật Hiên là con thứ của Cao gia, nhưng tính tình phoáng khoáng hoạt bát, bất kể thượng lưu hay hạ lưu hắn đều có thể lăn lộn như cá gặp nước, hôm nay là sinh nhật đại ca hắn, những người thường qua lại đều dồn dập đưa lễ mừng, cho nên hắn phải tự mình đi đón.
Nhìn thấy trên bàn bày ra nhiều vật quý giá, Cao Dật Đình xạm mặt lại, được rồi, quả nhiên là cá mè một lứa, có thể chơi cùng với Cao Dật Hiên quả đều là loại con phá của, bất quá cũng may, người phá ta phá, tất cả cùng phá, cho nên Cao Dật Hiên vẫn chưa phá đến mức tận cùng.
Trong vườn hoa nhanh chóng náo nhiệt lên, chỉ là, nghe đồn Tam điện hạ còn chưa đến, các nữ nhân khó tránh khỏi mong ngóng chờ đợi.
“Đại ca, huynh nói Tam điện hạ có đến hay không?” Cao Vân Dao đợi nửa ngày, tâm tư đã vô cùng sốt ruột, thời tiết tháng năm tuy rằng vẫn còn mát mẻ, nhưng ngồi dưới ánh mặt trời nửa ngày, nếu là bình thường thì không sao, nhưng hôm nay nàng trang điểm rất dày, lại đang nôn nóng, ra mồ hôi rất nhiều, vừa đổ mồ hôi thì mớ son phấn trên mặt liền khiến cho nàng rất khó chịu, giống như có rất nhiều con kiến đang bò. Nàng muốn trở về tháo trang sức rửa mặt, nhưng lại sợ lỡ dịp Tam điện hạ đến, nàng còn đang muốn chờ lúc hắn đến sẽ cho hắn một phần ngạc nhiên nữa.
“Muội?” Cao Dật Đình liếc nhìn nàng, hoảng sợ nói: “Dao Nhi…”
Đang muốn nói thì có hạ nhân cuống quít đến báo.
“Tam điện hạ, Ngũ điện hạ, Thất điện hạ đến.” Tất cả mọi người vội vàng đứng lên đón tiếp.
Chỉ thấy giữa đám đông nô bộc vậy quanh, ba nam tử anh tuấn hiên ngang, quý khí ngập trời đi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...