Vớ vẩn.
Nhìn gương mặt tuấn tú gần như yêu nghiệt của Cao Dật Hiên, Lý Thanh Ca chỉ muốn ném cho hắn hai chữ này.
Cưới nàng? Hừ, lấy thân phận gì? Là em chồng cưới chị dâu hả?
Hơn nữa, nàng có đồng ý sao? Hắn dựa vào đâu mà ép buộc nàng?
Nhưng mà, đối đầu với đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhìn thấy sự tức giận trong đó, gương mặt Lý Thanh Ca từ từ nổi lên nụ cười yếu ớt: “Nhị thiếu gia, nên chấm dứt ở đây thôi, Thanh Ca cũng không giống như ngươi tưởng tượng đâu.”
“Vậy thì như thế nào? Tóm lại là ta muốn muội, bất kể như thế nào, ta cũng chỉ cần muội.” Lời này vừa nói ra, không chỉ Lý Thanh Ca, ngay cả Cao Dật Hiên cũng có chút ngạc nhiên, từ khi nào hắn lại biểu lộ với nữ nhân tha thiết như vậy chứ.
Hắn ngượng ngùng buông Lý Thanh Ca ra.
Lý Thanh Ca rút tay ra, trào phúng nhìn hắn một chút, “Nhị thiếu gia nói ra lời này chỉ sợ đến bản thân mình cũng không tin nổi?”
Xem nàng là trẻ con ba tuổi sao?
Không sai, trong mắt hắn quả thật có biểu hiện rất hứng thú với nàng.
Nhưng mà, hứng thú đó, đối với nam nhân mà nói chỉ giống như đang tìm kiếm một con mồi thú vị, có thể kéo dài bao lâu đây?
Cao Dật Hiên bất giác cau mày, rồi lại không tìm được lời nào phản bác.
Không sai, ngày ấy lần đầu tiên gặp nàng ở bến tàu, hắn liền có hứng thú với nha đầu gày gò nhỏ bé này.
Sau đó ở trong phủ, nhìn thấy nàng nhỏ bé mà quật cường, nhìn nàng cô đơn, nhìn sự bi thương lóe lên trong mắt nàng, hắn đều thấy bị hấp dẫn, muốn thân cận nàng.
Nhưng mà chính hắn cũng không xác định sự hấp dẫn này có thể kéo dài bao lâu, hắn không dám đảm bảo sau này cả đời mình có còn cần nàng mãi không?
Có thể sao?
Trong lúc hắn sững sờ, Lý Thanh Ca đã đi vào bên trong, sau khi thỉnh an Lão thái thái liền mang theo hai khối vải về Hà Hương viện.
Túy Nhi đang chơi đùa với Lý Thanh Họa ở trong sân, thấy nàng về vội tiến lên chào đón.
“Ôi, thật là đẹp.” Túy Nhi nhìn chằm chằm khối vải trên tay nàng, mừng rỡ khen ngợi, liền đưa tay ra muốn nhận lấy.
Lý Thanh Ca đưa cho nàng, sau đó dắt tay Lý Thanh Họa đi vào trong phòng.
Đúng lúc Hồng Hỉ ngồi dưới mái hiên, đang trò chuyện với hai tiểu nha đầu, nhìn thấy Túy Nhi ôm hai khúc vải trở về đôi mắt lập tức tỏa sáng, lại nói, từ khi Lý gia không còn, nàng đã lâu lắm không được thêm bộ đồ mới nào.
Sau khi đến Cao phủ, Lý Thanh Ca là tiểu thư chủ tử, có người may đồ mới cho nàng, nhưng những nô tì như các nàng thì ai thèm lo?
Hừ, chủ tử cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu, huống hồ các nàng là nô tì, so với những nô tì khác trong phủ thì còn thấp hơn mấy phần, nghĩ tới đây, Hồng Hỉ càng kiên định, tương lai nhất định phải nổi bật hơn người, không làm nô tì nữa.
Nàng đứng lên đi về phía Túy Nhi, cười nói: “Ôi, vải thật là đẹp, tiểu thư chúng ta thật có phúc, đến đâu cũng có người thương. Ta thấy, mấy khúc vải này thật giống như là…”
Thấy nàng đưa tay sang sờ, Túy Nhi vội vàng né đi, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì đó? Lúc nãy ngươi cắn hạt dưa, tay dơ như vậy còn chạm vào vải của tiểu thư hả? Bị dơ ngươi có giặt không?”
“Chết tiệt, ngươi lo cái gì? Đâu phải y phục của ngươi đâu, tiểu thư còn chưa lên tiếng mà.” Hồng Hỉ sầm mặt xuống, vỏ hạt dưa trong tay liền ném về phía Túy Nhi.
“Ngươi, hừ…” mặt Túy Nhi đỏ chót, lập tức nổi giận.
“Túy Nhi.” Lý Thanh Ca kéo tay Túy Nhi, “đưa vải cho Hồng Hỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...