Lý Thanh Ca đứng sau lưng Đại thái thái, đôi tay nhỏ dùng sức vừa phải xoa nắn hai vai, nghe vậy mỉm cười nói: “Lời này của Đại bá mẫu đúng là làm Thanh Ca tổn thọ, làm gì có chuyện tỷ tỷ chịu tội với muội muội? Huống hồ Đại tỷ tỷ chỉ đùa giỡn với Thanh Ca thôi, Đại bá mẫu đừng để trong lòng, cũng đừng trách Đại tỷ tỷ, nếu không Thanh Ca sẽ thấy bất an.”
“Ừm”. Đại thái thái nắm chặt tay nàng, hít một tiếng: “Con ngoan, Đại tỷ tỷ mà hiểu chuyện được một nửa như con thì Đại bá mẫu đã mãn nguyện rồi.”
“Đại bá mẫu quá khen, nếu không còn gì khác thì Thanh Ca không quấy rầy người nữa.” Lý Thanh Ca không chút dấu vết rút tay ra, trên mặt khẽ cười, nhưng trong lòng thì khó chịu như ăn một con ruồi chết, lại mơ hồ đau đớn.
Nàng sẽ không quên, chính đôi tay được bảo dưỡng rất tốt này đã từng làm ra chuyện nhục nhã nàng vô cùng.
Đêm trước kết hôn, Đại thái thái sai người đưa nàng tới một gian phòng âm u.
Hai tay bị trói, nàng bị người ta lột sạch quần áo, trần truồng đứng run rẩy trước mặt Đại thái thái, nhưng mà, bất kể nàng cầu xin thế nào, đôi tay của Đại thái thái vẫn di chuyển trên cơ thể nàng.
Không phải xử nữ?
Thì ra ngươi đã là tàn hoa bại liễu, bộ dạng ngươi như vậy cũng dám gả vào Cao gia, cũng vọng tưởng kết hôn với Đình Nhi sao?
Ánh mắc ác động và xem thường, lời chửi rủa nhục nhã trào phúng, cho dù nàng nhỏ bé như hạt bụi cũng không thể tránh thoát.
“Tỷ tỷ…” Lý Thanh Ca nhẹ nhàng kéo tay áo Lý Thanh Ca, gương mặt nhỏ tuổi mang theo vẻ sầu lo già dặn: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Ra khỏi Noãn Hương Ổ, Lý Thanh Ca thở phào một hơi, cuối cùng cũng đỡ hơn rồi, nhưng sắc mặt vẫn còn chút khó coi.
“Không có gì.” Nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười với đệ đệ, nàng cố tỏ ra vẻ ung dung.
“Tỷ tỷ…” Lý Thanh Họa cười một cái, sau đó nụ cười ngưng lại, hai mắt có chút bất an nhìn về sau lưng nàng.
“Chuyện gì?” Lý Thanh Ca quay đầu, thấy Cao Dật Đình đang dẫn theo đại phu đi về phía này.
“Không có chuyện gì, chúng ta đi.” Dắt tay Lý Thanh Họa, Lý Thanh Ca đi thẳng về phía trước, cũng không tính là để ý tới Cao Dật Đình đang ở phía sau.
"Đứng lại!"
Là âm thanh lạnh lùng của Cao Dật Đình.
Lý Thanh Ca làm như không nghe thấy, tiếp tục đi.
Lý Thanh Họa nhìn tỷ tỷ một chút, sau đó lại bất an liếc nhìn nam nhân phía sau, thấy sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ liền quay đầu lại, làm bộ không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Gương mặt tuấn tú của Cao Dật Đình bốc hỏa, cô gái này chính là thê tử tương lai của hắn sao? Quật cường lạnh lùng, cả người bén nhọn, đáng ghét hơn chính là, trong mắt nàng căn bản không có hắn.
Đuổi vị đại phu kia đi trước, Cao Dật Đình đùng đùng nổi giận bước tới đây, bắt lấy tay Lý Thanh Ca.
Lý Thanh Ca đứng lại, không chút hoang mang rút tay về, nghênh mặt nhìn ánh mắt tức tối của hắn, hơi cong môi cười hỏi: “Đại thiếu gia? Có chuyện sao?”
Cao Dật Đình hơi sững sờ, đúng rồi, hắn tìm nàng làm gì?
Lúc nãy nhìn thấy nàng và đệ đệ, hắn cũng định không để ý tới, nhưng thấy bộ dạng của nàng đã thấy hắn mà làm như không thấy, hắn đột nhiên tức giận, lập tức xông qua.
Giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Lý Thanh Ca, hắn cũng không trả lời được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...