“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của một nam hài.
Đầu Lý Thanh Ca đau như sắp nứt ra, nhưng lại cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc: “Ai?”
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ là Họa Nhi, là Họa Nhi.”
Giữa non xanh nước biếc một chiếc thuyền đang chậm rãi di chuyển.
Trong khoan thuyền, nha hoàn Túy Nhi cùng với tiểu nam hài Lý Thanh Họa đang ở một bên, nhìn thấy hàng mi cô gái nhẹ chớp như muốn tỉnh lại, nam hài mừng rỡ lập tức nắm lấy tay nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Túy Nhi cũng nhìn thấy, lập tức mừng rỡ lên tiếng.
Họa Nhi? Họa Nhi? Đệ đệ của nàng sao?
Mi mắt thật nặng, tựa hồ dùng sức thế nào cũng không mở ra được.
“Họa Nhi.” Đôi môi trắng bệch của Lý Thanh Ca hơi giật giật.
Lý Thanh Họa nắm chặt tay nàng, rất hiểu chuyện mà đưa bàn tay lạnh lẽo áp lên gò má mình: “Tỷ tỷ, Họa Nhi ở đây, Họa Nhi ở đây…”
Cảm xúc mềm mại ấm áp, vô cùng chân thực.
Lý Thanh Ca thở dài một trận.
Nhưng mà làm sao có thể, năm Họa Nhi tám tuổi… đã ngã vào hồ sen…chết đuối.
“Tỷ tỷ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại…” Nhìn nàng lại muốn ngủ thiếp đi, Lý Thanh Họa gấp gáp lắc lắc tay nàng.
"Tiểu thiếu gia, đừng lắc, người làm vậy tiểu thư sẽ khó chịu đó, Túy Nhi, sao ngươi còn ở đây, bảo ngươi nấu nước sôi đã nấu chưa?”
Âm thanh này, cho dù là ôn hòa như gió xuân tháng ba, nàng vẫn nhớ rất rõ sự tàn nhẫn âm độc trong phòng chứa củi khi chuẩn bị giết mình.
Trương thị, nhũ mẫu của nàng.
Đột nhiên hai mắt Lý Thanh Ca mở ra, sáng như sao, nhưng lại lạnh như băng, mang theo sự thù hận thấu xương, nhìn thẳng vào Trương thị.
Giống như có vô số kim nhọn đâm vào, Trương thị bị nhìn đến cả người không thoải mái, trong lòng chột dạ, không lẽ tiểu tiện nhân này phát giác cái gì rồi? Nhưng không thể nào, bà đã làm rất kín kẽ.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là do rơi xuống nước làm kinh sợ mới có biểu hiện này.
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, tỷ tỷ…” Lý Thanh Họa đứng bên cạnh thấy tỷ tỷ đột nhiên mở mắt ngồi dậy, lập tức vui vẻ nhào vào lòng nàng.
Âm thanh này là thật, Lý Thanh Ca sững sờ, lại chạm đến người đang ôn nhu mềm mại nằm trong ngực mình, càng thêm bối rối.
“Tỷ tỷ.” Lý Thanh Họa thấy tỷ tỷ không nhúc nhích, lại ngẩn đầu kêu nhẹ một tiếng, trên mặt gương mặt xinh xắn hơn cả nữ nhi của hắn mang theo vẻ hoảng loạn mất mát.
“Họa…Họa Nhi?” Lý Thanh Ca rõ ràng là không dám tin, mình còn có thể gặp lại Họa Nhi.
Ah, không.
Bỗng nhiên cảm giác được không đúng, nàng ôm Họa Nhi vào trong lòng, rồi quét mắt nhìn khắp căn phòng.
Trong phòng rất đơn sơ, ngoại trừ hai tấm ván thì chỉ còn lại mấy cái rương gỗ, không còn gì khác.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Túy Nhi lo lắng nhìn Lý Thanh Ca.
“Túy Nhi?” Lúc này Lý Thanh Ca mới nhìn thấy nha hoàn Túy Nhi vẫn đứng bên cạnh, gương mặt tròn trịa, vẫn đáng yêu như xưa, thậm chí còn mang theo vài phần non nớt, không thê thảm như khi bị nàng phạt trượng tới chết.
Bên dưới lớp chăn, nàng mạnh mẽ bấm vào đùi mình một cái, rất đau.
“Túy Nhi, mau xuống bếp nấu ít canh gừng lên đây, tiểu thư mới bị rơi xuống nước, phải uống nước nóng để giữ ấm.” Trương thị một bên nói.
Túy Nhi lập tức trả lời “vâng”, sau đó đi ra cửa.
Trương thị đi lên phía trước, đưa tay muốn kéo Lý Thanh Họa ra, nhưng còn chưa chạm được vào hắn đã bị Lý Thanh Ca quát: “Dừng tay.”
Lý Thanh Họa sợ hết hồn, “Tỷ tỷ.”
Lý Thanh Ca dùng tay vỗ vỗ sau lưng hắn, ý bảo đừng sợ, nhưng đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chằm chằm Trương thị.
Trương thị ngượng ngùng thu tay về, “Tiểu thư sao vậy? Ta sợ tiểu thiếu gia quấy rầy người nghỉ ngơi nên muốn đưa thiếu gia đi chỗ khác chơi.”
Lý Thanh Ca vẫn chưa đáp lời, nàng cứ nhìn thẳng vào gương mặt trắng trẻo mập mạp của Trương thị.
Thật ra Trương thị không hề xấu, ngược lại, dáng vẻ bả trắng trẻo tròn trịa khiến người ta có thiện cảm, nếu không, mẫu thân cũng không cho bà ta làm nhũ nương của nàng, an tâm giao cho bà ta chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng.
Nhưng mà, người xem có vẻ hiền lành thành thật như vậy, lại ác độc khiến người ta không tin nổi.
Nếu không phải Trương thị đã đến phòng chứa củi giáo huấn mẹ con nàng, nếu không thấy bộ dạng hung tợn của bà ta vào đêm giao thừa đó, nàng sẽ không thể ngờ được, phụ nhân trước mắt mình chính là một con rắn độc.
Đột nhiên, thuyền chao đảo một cái, Lý Thanh Họa hô to một tiếng, càng thêm ôm chặt Lý Thanh Ca.
Đứa nhỏ này luôn rất nhát gan, hơn nữa cha mẹ đột ngột mất đi nên càng sợ người, ngoại trừ người tỷ tỷ là nàng hắn sẽ không để ai chạm vào.
Mũi cay cay, Lý Thanh Ca ôm chặt đệ đệ, nước mắt ào ào rơi xuống như vỡ đê, không thể ngăn cản được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...