Thúy Dung không chết, đang ở trong chùa?
Nghe vậy các khách hành hương lại xì xào bàn tán, nghị luận sôi nổi.
Cao Viễn khiếp sợ nhìn Lý Thanh Ca: “Cái gì? Đang ở trong chùa?”
“Uhm.” Lý Thanh Ca gật đầu, hướng mắt về phía đám khách hành hương, ánh mắt thương tiếc rơi vào trên người một phụ nhân mặc áo màu xám khói, chỉ thấy trên đầu nàng đội một cái nón rộng vành, vành nón hạ rất thấp, che khuất gần hết gương mặt.
“Hả?” Mọi người dõi theo tầm mắt Lý Thanh Ca, cũng nhìn vào phụ nhân này.
Không lẽ là nàng ta?
Không ít người toát ra biểu hiện tỉnh ngộ, thì ra nãy giờ có một người như thế đứng bên cạnh mình.
Quả thật, cả đám người bị những chuyện xảy ra nãy giờ kích thích, nào là Cao gia tranh đấu nội bộ, Hách Liên Hề tự mình thẩm án, còn có ai quan tâm đến phụ nhân như khúc gỗ này đâu.
Đại thái thái lộ vẻ mặt kinh hãi, thậm chí sợ sệt mà nhìn phụ nhân kia, tuy rằng đã qua nhiều năm, lại không nhìn rõ mặt, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra khí chất trên người nàng ta, đó chính là Thúy Dung. Năm đó, cô nương kia nở nụ cười tươi sáng như hoa, làm cho bà vừa nhìn đã liên tưởng đến Hách Liên Ngọc, chỉ muốn xé nát nụ cười đó ra.
“Thúy Dung?” Bờ môi Cao Viễn run run, trầm thấp kêu một tiếng, nhìn nàng chăm chăm.
Một tiếng khóc tỉ tê nhỏ và trầm như tiếng muỗi kêu vang lên giữa đại sảnh tĩnh mịch, dù là ai nghe thấy cũng có cảm giác âm thanh này mang theo đau thương và khổ sở không thể giải thích được.
“Thúy Dung.” Nghe tiếng khóc đó, Cao Viễn càng thêm khẳng định, không khỏi đi lên hai bước, nhưng chỉ hai bước rồi đột nhiên dừng lại, chỉ ngơ ngác đứng đó mà không biết làm sao. Dù gì thì cũng vì hắn mà Thúy Dung mới chịu đau khổ như vậy, huống hồ đã qua nhiều năm, hắn không biết đối mặt với nàng thế nào.
Lý Thanh Ca nhìn Cao Viễn một chút, đáy mắt lóe lên ý cười gằn, giả vờ thương xót vào lúc này để làm gì?
Người khác không biết nhưng Lý Thanh Ca nàng sao lại không hiểu, Cao Viễn chỉ là kẻ ra vẻ đạo mạo thôi. Nếu không thì Đại thái thái ở trong phủ làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, hắn là chủ nhà lại không hay biết gì sao?
Tứ di nương trúng độc bỏ mình, hắn tuyên bố ra là bệnh chết, nhưng Cao Viễn là Thái y, không lẽ trúng độc hay bị bệnh cũng không phân biệt được?
Có thể thấy không phải hắn không biết, mà là như Cao Vân Dao nói, hắn biết, biết rất rõ ràng, nhưng vẫn bao che Đại thái thái.
Nếu đã biết bản tính của bà ta, vậy thì chuyện của Thúy Dung là do hắn sơ ý hay là cố ý dung túng? Thật khó mà đoán được.
Nhưng ít ra, theo Lý Thanh Ca mà nói, nếu không thể mang đến tương lai cho một nữ nhân đáng thương , thì đừng nên hứa hẹn với nàng những chuyện không có thật như vậy.
“Thúy Dung tỷ tỷ.” Lý Thanh Ca chậm rãi đi tới trước mặt phụ nhân áo xám, nhẹ nhàng khoát tay lên vai nàng, vỗ vỗ an ủi: “Thúy Dung tỷ tỷ đừng đau lòng nữa, bây giờ Ngũ điện hạ đang ở đây, ngài ấy căm ghét cái ác, làm việc rất công bằng, tỷ tỷ có oan uổng gì thì cứ nói ra đi.”
Trên đầu đội lên cái mũ to như thế, Hách Liên Hề nghe vậy bất giác khóe môi cong lên, đáy mắt lóe qua tia sáng không rõ ràng, nhưng dường như muốn phối hợp với Lý Thanh Ca nên hắn lại nói: “Đúng đấy Thúy Dung cô nương, bản vương ở đây, ngươi có gì cứ nói ra đi.
Tiếng khóc của phụ nhân dường như càng lớn hơn, khiến cho thân thể cũng run rẩy.
“Thúy Dung tỷ tỷ đừng sợ.” Lý Thanh Ca hơi cúi người xuống, nắm chặt hai bàn tay khô gầy của nàng mà an ủi, âm thanh nhẹ nhàng êm ái, lại ẩn chứa một loại sức mạnh bên trong.
Phụ nhân kia tựa hồ cảm giác được, đầu hơi ngẩn lên, nhưng mà do bị vành nón che khuất, mọi người cố gắng lắm cũng chỉ thấy được một cái cằm gầy gò xám xịt.
Lý Thanh Ca lấy ra một cái khăn sạch đưa tới tay nàng.
“Uhm, đa tạ muội muội, ta đỡ hơn rồi.” Phụ nhân dùng khăn lau lệ, nghẹn ngào vài tiếng lại hít sâu vài hơi, khi cảm thấy đã ổn rồi mới không cần nhờ Lý Thanh Ca dìu mà tự mình đứng lên, chậm rãi bước ra giữa đại sảnh. Vóc người nàng gày gò, lưng hơi cong, nhưng từng bước chân đều rất kiên định.
Ánh mắt Lý Thanh Ca nặng nề, trong số những người ở đây, có lẽ chỉ một mình nàng là hiểu được nỗi khổ và đau đớn của nữ nhân này.
“Dân phụ Thúy Dung ra mắt Ngũ điện hạ.” Thúy Dung đi đến giữa sảnh, quỳ xuống hành lễ với Hách Liên Hề trước sự tò mò của mọi người, sau đó từ từ nói: “Dân phụ có oan tình, dân phụ muốn kiện Cao gia đại phu nhân Đường Uyển, dân phụ cầu xin Ngũ điện hạ làm chủ.”
“Bản vương đã nói ngươi có oan khuất gì cứ nói ra, chỉ cần là sự thật thì bản vương sẽ chủ trì công bằng cho ngươi.” Hách Liên Hề nói.
Đại thái thái nghe vậy thì trong lòng run lên, cũng quỳ xuống nói: “Điện hạ, phụ nhân này không biết là Lý Thanh Ca tìm từ đâu ra, bọn họ vốn là đồng bọn, muốn đẩy dân phụ vào chỗ chết, xin điện hạ đừng tin lời của nàng ta.”
“nếu ta nhớ không lầm thì những khách hành hương này đều do tâm phúc của bà Chu ma ma cố ý dẫn đến mà.” Lý Thanh Ca cười lạnh nói.
“Ngươi?” Hai mắt Đại thái thái đỏ lừ, như mắt của một con thú hoang nổi điên, nhìn chăm chăm vào Lý Thanh Ca, cắn răng căm hận: “Lý cô nương, Bổn phu nhân và ngươi có thù oán gì khiến ngươi phải hao hết tâm cơ đến đối phó ta, thậm chí tìm người giả thành Thúy Dung nữa?”
“Đại thái thái.” Đại thái thái vừa dứt lời thì Thúy Dung đã quay người hất nón của mình xuống, để lộ gương mặt ra trước mọi người.
Mọi người kinh ngạc, ai cũng không kềm được mà nín thở.
Đây là mặt người sao? Từ trán xuống hai gò má đều có sẹo, sau một thời gian dài, hiện giờ đã chỉ còn hai vệt màu xám, từ xa nhìn tới trông như hai con giun đang bò trên mặt.
Mái tóc dài bị thời gian làm phai màu bạch phơ, như một bà lão mấy mươi tuổi.
Những người cũ đều biết, năm nay Thúy Dung chẳng qua chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.
“Đại thái thái không nhận ra Thúy Dung?” Thúy Dung cười lạnh, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nàng dám để lộ mặt trước đám đông.
Trái tim Đại thái thái không ngừng run rẩy: “Không, không, ngươi không phải Thúy Dung, ta không quen biết ngươi, không quen biết…”
“Thái thái đúng là quý nhân hay quên.” Thúy Dung hừ lạnh: “Nhưng mà, bao nhiêu năm nay, Thúy Dung vẫn ghi nhớ thái thái từng giờ từng khắc.”
“Thúy Dung.” Sau khi trải qua kinh ngạc, Cao Viễn thương tiếc tiến lên muốn nắm tay nàng, lại bị Thúy Dung tránh ra, ánh mắt châm biếm lạnh lùng: “Lão gia, nhiều năm không gặp, lão gia có khỏe không?”
“Thúy Dung.” Âm thanh của Cao Viễn mang đầy tự trách, lắc lắc đầu: “Xin lỗi, đều do ta hại ngươi, nếu không thì ngươi…” Nói xong, lại lạnh lùng trừng Đại thái thái một cái: “Cũng tại độc phụ này, ta vốn tin rằng ngươi đã hồi hương rồi, không ngờ tới bà ta lại độc ác như vậy.”
“Thật sao?” Thúy Dung cười khổ, đã đến lúc này rồi, nam nhân này chỉ biết phũ sạch trách nhiệm, chỉ sợ danh dự của mình bị hủy.
Uổng cho năm đó nàng thật lòng với hắn, dâng hiến trái tim thiếu nữ hồn nhiên cho hắn.
Mà khi Đại thái thái nói với nàng rằng, Lão gia khai ân cho nàng hồi hương lập gia đình, nàng mới tỉnh lại trong giấc mộng.
Cho dù hôm nay nghe nam nhân này nói đi nói lại rằng, hắn không biết chuyện năm đó.
Nhưng mà hắn lại biết rõ, nàng đã trao trái tim mình cho hắn, vì sao lại đồng ý với Đại thái thái để nàng đi, còn bị trúng kế của Đại thái thái?
Không lẽ năm xưa hắn chưa từng thật lòng thích nàng? Cho dù nàng có hôn ước, không lẽ hắn không muốn giữ nàng lại?
Thậm chí hắn không tìm nàng một lần, hỏi nàng một câu.
Nàng nghĩ, nếu như hắn lên tiếng hỏi, vậy thì thảm kịch của nàng sẽ không xảy ra.
Không để ý tới Cao Viễn nữa, Thúy Dung quay mặt đi, nói với Hách Liên Hề: “Ngũ điện hạ, dân phụ muốn kiện Cao gia Đại thái thái, kiện bà ta thu mua người khác hãm hại dân phụ, ý đồ giết chết dân phụ, vết thương trên mặt dân phụ là bị những kẻ đó làm hại.” Khi nàng bị trói lên ném vào xe, rõ ràng nghe được Chu ma ma dặn dò kẻ cầm đầu nhất định phải làm cho nàng chết thật khó coi, không để người ta nhận dạng được.
Thật ác, thật độc.
Nhờ nàng may mắn, trong lúc mọi người tưởng rằng nàng đã chết, thì lại hồi sinh ở bãi tha ma như một kỳ tích.
Khi đó, không phải nàng không nghĩ đến cái chết, chỉ là, cảm giác bi phẫn và không cam lòng khiến nàng không thể chết được.
Nàng muốn sống, muốn những kẻ từng hại nàng phải bị trừng phạt.
“Ngươi, ngươi nói bậy.” Đại thái thái vội lớn tiếng tranh luận: “Điện hạ, ngài từng tin ả, sao dân phụ của thể làm ra chuyện này? Nếu không thì ngài hỏi Chu ma ma đi.” Nói xong Đại thái thái hướng về Chu ma ma hỏi lớn tiếng: “Chu ma ma, ngươi nói xem ta có sai ngươi làm chuyện như vậy không?”
Chu ma ma ngẩn ra, dĩ nhiên là hoảng sợ vô cùng, bà không biết chuyện hôm nay sẽ lớn đến mức nào, nhưng sự phản bội của Dung ma ma đã cảnh cáo bà.
Ngay cả người từ nhà mẹ đẻ là Dung ma ma mà Đại thái thái nói bỏ là bỏ, huống chi bà là người đi theo sau này? Cũng không cần phải nghĩ nhiều.
Nhưng mà dù sao Đại thái thái cũng là chủ mẫu Cao gia, Chu ma ma cũng không thể làm nghịch ý bà ta được.
“Không, không…” Chu ma ma không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lắc đầu phủ nhận.
“Điện hạ ngài xem, Chu ma ma đã nói là không có, dân phụ nghĩ nhất định là Thúy Dung có ý hãm hại, nói năng xằng bậy.” Đại thái thái nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó khinh bỉ mà nói với Thúy Dung: “Ngươi nói ngươi là Thúy Dung, cứ coi như là đúng đi, bây giờ ngươi ra nông nỗi này ta cũng rất tội nghiệp ngươi, năm xưa xem như ngươi cũng từng hầu hạ ta một thời gian, ta có thể giúp ngươi nửa đời sau không lo cơm áo, nhưng nếu như ngươi muốn nhân cơ hội thông đồng với người khác hạm hại ta, thì ta cho ngươi biết, Ngũ điện hạ ở đây, nếu ngài ấy tra ra là ngươi nói láo thì sẽ bị định tội không nhẹ, Thúy Dung, ta khuyên ngươi nên biết cân nhắc một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...