Edit: Nhạn.
Văn mụ mụ thấy thế, vội đỡ nàng nằm xuống, lại lấy chăn đắp kín lại cho nàng, sau đó hít một hơi, nghẹn ngào hỏi: “Cô nương, ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước không?”
Chu Quân Uyển nhắm mắt lại vô lực lắc đầu một cái, suy yếu hỏi: “Lúc này là giờ gì rồi? Tình hình bên Chu Thái phu nhân cùng phu nhân như thế nào rồi? Không có nói muốn chuyển ta ra ngoài chứ?”
Văn mụ mụ thấy nàng suy yếu như vậy, sợ nàng nói nữa hao tổn sinh lực, lập tức kể lại tất cả mọi chuyện lúc nàng bất tỉnh cho nàng nghe: “…..Hiện giờ xem ra, Chu Thái phu nhân cùng phu nhân đều bị chúng ta lừa gạt, bọn họ đều cho rằng là do đối phương xuống tay, đều đã quyết định chủ ý mặc cho cô nương tự sanh tự diệt. Sợ là đợi đến sáng hôm sau, các nàng biết cô nương còn khoẻ mạnh, sớm muộn cũng sinh nghi….”
Chu Quân Uyển chậm rãi mở mắt, mặc dù thân thể vẫn rất suy yếu, ánh mắt lại sáng trong, nổi bật lên gương mặt có hai phần tức giận của nàng.
Nàng nói đứt quãng, nhưng lại chắc chắn: “Coi như đến sáng mai bọn họ biết ta vẫn còn sống cũng không dám động đến ta, sinh nghi, hôm qua ta nôn ra máu cả đêm như vậy, nhiều máu như vậy lại là sự thật, Cao ma ma cũng tận mắt thấy, cho dù bọn họ biết không phải do đối phương xuống tay cũng sẽ không nghĩ đến là do ta tự xuống tay, họ sẽ chỉ cho rằng ta sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên bây giờ không có chết, cũng chỉ là do mạnh mẽ giữ lại hơi thở cuối cùng thôi, cho nên bọn họ sẽ không xuống tay với ta nữa………..Cũng sẽ không lập tức chuyển ta ra bên ngoài, sẽ luôn đợi đến khi trời tối mới có hành động, như vậy mới có thể che giấu tai mắt người khác, mà cả một ngày thời gian như vậy, đối với chúng ta mà nói, như vậy đã đủ rồi…..”
Bàn ngày, trước mặt nhiều khách nhân như vậy, Hàn phu nhân lại làm khó dễ, nàng cũng không tin những khác nhân kia lại không hiểu chuyện gì xảy ra, lại có Lục Bỉnh giúp đỡ phía sau, chỉ sợ lúc này chuyện cần truyền đã truyền đến tai của Hàn đại nhân rồi. Chỉ cần có Hàn đại nhân ra mặt can thiệp, trong khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không cần lo lắng đến tính mạng của mình nữa, mà hiện nàng cần cũng chính là ‘trong thời gian ngắn’ này, chỉ cần sống được trong thời gian này, đại kế báo thù của nàng coi như thành công một nửa!
Cho nên hiện tại Chu Quân Uyển không cần lo lắng Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân sẽ đối phó với nàng như thế nào, điều nàng lo lắng đó là người âm thầm giúp đỡ nàng là ai, là địch hay là bạn? Tại sao hắn lại phải giúp nàng? Vả lại người nọ có mục đích gì?
—— Vốn là Chu Quân Uyển không thể nào nhanh như vậy đã biết Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân đã thông đồng với nhau, muốn dùng mạng của nàng đổi lấy tôn tức phụ đúng ý mình. Mặc dù nàng và Văn mụ mụ không tiếc bạc nhưng cũng không có khả năng biết được tin tức này sớm như vậy, ví dụ như tâm phúc bên người Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân, không phải dễ dàng nói thu mua là thu mua được, mà khi bọn họ muốn thương nghị chuyện quan trọng thì hậu hạ bên cạnh bọn họ chỉ có thể là tâm phúc.
Nàng biết vấn đề này, nói đến giống như là một vở kịch thậm chí nàng có chút không thể tưởng tượng nỗi, đến lúc này nàng còn cảm thấy như đang rơi vào giấc mộng, có một loại cảm giác rất không chân thật.
Lúc ấy nàng đang cùng Văn mụ mụ âm thầm suy đoán Lục Bỉnh có thành công truyền ra những lời nàng muốn hắn nói ra bên ngoài không, một tờ giấy bị vò lại ném vào trong gió, không biết từ nơi nào bay vào trong nội thất của nàng.
Lúc đầu Chu Quân Uyển còn tưởng rằng đây là do kẻ nào đùa giỡn, lại hơi lo lắng không biết cuộc nói chuyện giữa mình và Văn mụ mụ có bị người khác nghe lén hay không? Cho nên không dám đi tới nhặt cục giấy kia.
Văn mụ thì sửng sốt một cái sau đó chớp chớp mắt, nhanh chóng kiểm tra từng cái cửa sổ, lại ngoài ý muốn không thấy một ai bên ngoài cửa sổ, căn bản là không thể nào biết được tờ giấy kia là bị ném từ nới nào vào nội thất.
Trong lúc nhất thời, chủ tớ hai người đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Qua một hồi lâu sau, Chu Quân Uyển mới khom người nhặt cục giấy đó lên, thử mở ra xem, sau đó, nàng lập tức ngây dại.
Chỉ vì trên giấy đó viết: “Hai người Chu Ninh chắc chắn sẽ lấy tánh mạng của ngươi, nếu muốn mạng sống, uống viên thuốc này vào, cướp đoạt tiên cơ!” Kèm theo đó là một viên thuốc màu đỏ rực to gần bằng đầu ngón tay út.
Lấy trí thông minh của Chu Quân Uyển, đương nhiên đã hiểu Chu Thái phu nhân đã đạt được nhận thức chung với Ninh phu nhân, cho nên chọn lựa hi sinh nàng, lập tức cũng không ngẫm nghĩ xem cuối cùng là ai có lòng nhắc nhở giúp mình, cũng không để ý sau khi mình nuốt viên thuốc này vào sẽ có hậu quả gì, đã ngửa đầu lên nuốt viên thuốc vào bụng.
Lại bị Văn mụ mụ kéo lại, nghiêm mặt run giọng nói: “Ai mà biết viên thuốc này có độc hay không? Sau khi ăn xong ai biết sẽ như thế nào? (D/D/le/quy/don)*** Ngộ nhỡ sau khi cô nương ăn xong có xảy ra việc gì hay không, phải làm sao mới tốt? Cô nương đây là đang lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm, cũng không thể có chút sơ xuất được!” Văn mụ mụ liên tục cầu xin Chu Quân Uyển bàn bạc kỹ hơn, nghĩ biện pháp khác.
Nhưng trừ rút củi dưới đáy nồi, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, khiến Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân nhận định mình đã là không sống nổi, từ đó cũng sẽ không phí sức xuống tay với chính mình nữa, làm sao Chu Quân Uyển còn có biện pháp tốt hơn đây? Để cho chính nàng nghĩ, nàng còn chưa chắc đã nghĩ đến biên pháp này, cách này tuy nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn còn một con đường sống, nếu thật sự đợi đến khi Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân sai người tới, lúc đó nàng mới thất sự là một con đường sống cũng chẳng có!
Vì vậy nàng vẫn nuốt viên thuốc kia xuống, mặc dù trong lòng nàng cũng rất sợ, sợ viên thuố này là độc dược, sau khi mình nuốt xuống lập tức cũng không còn tỉnh nữa, sợ rằng đại thù của mình và Chu Quân Uyển chân chính cũng không thể nào báo được.
Nhưng nàng không còn cách nào, chỉ có thể lại một lần nữa lựa chọn đánh cược, lại một lần nữa lấy tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, may mắn ông trời vẫn còn có mắt, đúng là vẫn còn có công bằng!
Sau đó, nàng lập tức bị một trận đau tim tim kịch liệt, nôn máu từng ngụm từng ngụm mà không có xu hướng dừng lại, đến nỗi nàng cho rằng lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị nàng nôn hết ra bên ngoài.
Thời điểm thống khổ nhất, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà oán giận trời cao, oán giận trời ông trời không phân biệt được thị phi phải trái, oán giận không phân biệt được tốt xấu, nàng cũng đã từng cho rằng lần này mình chết chắc. Một khắc kia, nàng mới thật sự ý thức được, thật ra thì mình sợ chết đến chừng nào, sợ mình chết rồi, oan khuất của mình và Chu Quân Uyển chân chính sẽ không còn có ai nhớ tới nữa, sợ không thể nhìn thấy những người hại mình có hối hận cũng không kịp, thống khổ đến sống không bằng chết!
Thật may mắn, may mắn là cuối cùng nàng đánh cuộc thắng, nàng đúng là vẫn còn sống!
Chỉ là, người âm thầm tương trợ cho nàng đến cuối cùng là ai đây? Đến cuối cùng là hắn có mục đích gì, muốn lấy cái gì từ trên người mình đây? Nàng cũng không nhận ra hiện tại ở trong mắt người khác nàng cũng không giống như trước, điều này thật sự làm nàng hoảng hốt!(Nhạn (D?d"le!quy$don)
Chu Quân Uyển âm thầm suy nghĩ kế hoạch từ trước đến nay một lượt, cuối cùng bởi vì tổn thương khí lực nặng nề nên vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân trong kế hoạch này, lập tức không chống đỡ nỗi, lâm vào mê man.
Trong mộng, gió không ngừng thổi. Gió như là bi ai đến cùng cực, bởi vì nghe tiếng gió như là đang cười nhưng tiếng cười đó nghe như là tiếng khóc, càng thổi nghe lại càng có vẻ bi ai, thỉnh thoảng lại thở dài mấy tiếng, đến cuối cùng, tiếng thở dài cũng bị mất, nó ở trên không trung đờ đẫn ngao du, lại lạnh lùng, trầm mặc nhìn xuống mặt đất dưới mình….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...