Edit: Nhạn.
“... Hồi Thái phu nhân, phu nhân, phu nhân Quốc Tử Giám Hàn tế tửu tới!”
Nha hoàn truyền tin tức nói, khiến Ninh phu nhân nãy giờ vẫn thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng yên tâm. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, nụ cười trên gương mặt vẫn như vừa nãy nhưng vui vẻ hơn một chút, ánh mắt nhìn Thái phu nhân rõ ràng nhiều hơn mấy phần khiêu khích và khinh thường.
Hàn phu nhân không đến, Thái phu nhân rất mất hứng, nhưng Hàn phu nhân đến bà ta cũng mất hứng, lúc này lại nhận được ánh mắt của Ninh phu nhân, không khỏi lại càng mất hứng, vì vậy lạnh giọng nói với nha hoàn kia: “Khách nhân tới thì cứ tiếp đón, chẵng lẽ còn muốn lão bà ta tự mình đi nghênh đón hay sao?”
Lời nói này của Thái phu nhân khiến cho tâm tình vừa chuyển biến tốt của Ninh phu nhân lại không vui, thầm hận Thái phu nhân là kẻ hồ đồ ngu xuẩn, lại khiến nhiều tân khách nhìn thấy chuyện cười như vậy, lại không biết đây không phải là thời gian để người trong nhà đấu đá nhau. Thời điểm nên đấu thì nên đấu, thời điểm không nên thì không nên, không nên lúc nào cũng muốn đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ đạo lý này cũng không biết? Nếu không, người trong nhà không tôn trọng mà nháo lên, làm sao trách được người ngoài không coi trọng mình!
Vì vậy làm bộ như không nghe thấy lời nói của Thái phu nhân, gật đầu chào tân khách xung quanh một cái, nói: “Thứ cho ta tạm thời không tiếp các vị được.” Sau đó dẫn người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Thái phu nhân một cái.
Rất nhanh Hàn phu nhân được dẫn vào bên trong, nhìn dáng vẻ của Hàn phu nhân xem ra nàng lớn hơn Ninh phu nhân hai ba tuổi, tay áo thêu kim tiền (đồng tiền vàng), váy màu xanh lá cây cùng họa tiết với tay áo, đầu mang băng tóc khảm vàng, cách ăn mặc mặc dù đơn giản nhưng lại lộ ra khí chất cao quý, chỉ là sắc mặt tái nhợt, làm giảm mất một phần quý khí, nhưng cũng khiến cho nàng thêm vài phần thân thiết.
“Thiếp thân thỉnh an Thái phu nhân, nguyện Thái phu nhân phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn!” Hàn phu nhân vừa tiến lên lập tức hành đại lễ với Thái phu nhân.
Bởi vì Thái phu nhân không thích Ninh phu nhân vì vậy cũng sẽ không thích cửa hôn sự với Hàn gia, ngay trước mặt tân khách đầy phòng, gượng gạo nở nụ cười, nói: “Hàn thân gia phu nhân quá khách khí, lão bà tử ta thật sự không đảm đương nổi phu nhân hành đại lễ như thế!”
Đợi sau khi Hàn phu nhân đứng lên, nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được lại đâm nàng một câu: “Lúc trước ta còn tưởng rằng phu nhân có xuất thân từ thư hương thế gia, không vừa mắt ta đây là một lão bà tử thô kệch, không chịu nể mặt đến một lần, thì ra là do ta hiểu lầm!”
Hàn phu nhân nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười, mới nói: “Thái phu nhân nói đùa, bởi vì thời gian trước đây thiếp thân không cẩn thận nhiễm phong hàn, hai ngày trước còn chưa khỏi bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho ngài cho nên mới không tới của chúc Thái phu nhân, hôm nay mới khỏe hơn một chút, vội vàng tới đây, kính xin Thái phu nhân tha lỗi!”
Thái phu nhân nghe vậy, không thể nói cái gì nữa, dù sao sắc mặt Hàn phu nhân cũng tái nhợt, chỉ cần người có mắt cùng đều thấy vẻ mặt có bệnh, chỉ đành phải mời nàng vào ngồi, lại sai nha hoàn dâng trà cùng điểm tâm.
Trà được đưa tới, Hàn phu nhân nhận lấy hớp vài hớp, lại cùng Thái phu nhân hàn huyên mấy câu, giống như vô tình mà hỏi: “Đúng rồi, tại sao ngày hôm nay lại không thấy Chu tiểu thư? Ta nhớ đứa bé kia từ trước tới nay rất hiếu thuận lại khéo léo, khiến người khác yêu thích, nói đến nàng thì ta cũng có mấy ngày không thấy nàng rồi, còn hơi nhớ nàng đấy, không biết Thái phu nhân có thể mời nàng ra đây cho ta gặp một lần?”
Từ lúc nãy tiếp đón Hàn phu nhân ở cửa thùy hoa cho đến bây giờ, Ninh phu nhân vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng muốn nói kỳ quái ở chỗ nào thì nàng ta lại không thể nói ra được, vì vậy chỉ có thể nhịn xuống, tính toán sau này nhàn rỗi sẽ nghĩ đến.
Vào giờ phút này, theo lời Hàn phu nhân nói ra khỏi miệng, cuối cùng Ninh phu nhân cũng biết vì sao vừa rồi nàng ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy, là bởi vì vừa rồi Hàn phu nhân kêu nàng ta là ‘Ninh phu nhân’ mà không phải như bình thường gọi khuê danh của nàng ta ‘Phượng Nghi’ hoặc là ‘thân gia’. Lại không giống ngày thường gọi Thái phu nhân là ‘thân gia Thái phu nhân’ hoặc là ‘thế bá mẫu’, mà là giống các khách nhân, trực tiếp gọi ‘Thái phu nhân’.
Nhưng cái này cũng không phải điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là tại sao bỗng nhiên Hàn phu nhân lại hỏi đến cái đồ tiểu hồ mị tử kia? Là nàng đã nghe phong phanh được chuyện gì hay sao? Nhưng rõ ràng nàng ta giấu giếm chuyện này rất kĩ, người ngoài căn bản không thể nào biết được, hay là có ai không cẩn thận tiết lộ ít tin ra ngoài? Là lão bất tử này, hay là con tiện nhân kia? Hoặc là một người khác? Nếu để cho nàng ta tra ra được, nhìn nàng ta róc xương lóc thịt người nọ như thế nào!le)qu:ydo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...