Trong lúc nhất thời không khí cực kỳ ấm áp tốt đẹp, ở bên nhau ôm ngủ hai người cảm thụ được tồn tại của người kia.
Nhưng mà, chẳng qua một lúc sau, cảm xúc biến hoá khôn lường của thai phụ đột nhiên trở mặt không nhận người, hung hăng cắn hầu kết hắn một miếng, giống như heo con gặm tới gặm lui.
Cho đến khi nàng cắn cắn muốn thở hồng hộc, nam nhân mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng, giống như động vật liếm láp cho đối phương, yên lặng bình an.
“Ta rất tức giận...” A Bảo khó khăn mà nói, “Về sau không cho phép chàng làm ta sợ như vậy...!Không cho phép bị thương làm ta khó chịu...”
“Được...”
Hắn đáp lời, đầu lưỡi ấm áp tiến vào miệng nàng, bình tĩnh liếm mỗi một chỗ của nàng, sau đó phát hiện nàng không tự giác hàm mút lại, động tác không khỏi có chút kịch liệt.
Ngươi gặm ta, ta gặm ngươi một phen, thực dễ dàng động tình, chỉ tiếc tình huống không đúng, không thể làm gì, cuối cùng hắn chỉ có thể vuốt ve thân thể của nàng một lần, mà nàng bị hắn bắt dùng tay giúp hắn giải toả, cảm giác được vật trong lòng bàn tay có sức sống, đầu mơ hồ không khỏi nghĩ -- sao nàng lại có thể chứa được thứ này vậy?
Chờ đến khi hắn phát tiết ra tới, A Bảo đã mệt cực kỳ, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ muốn ngủ.
Cảm giác hắn giúp nàng rửa sạch ướt át trên tay, sau đó được hắn ôm vào trong ngực, giống như ôm lò sưởi, thoải mái cực kỳ.
“Tiêu Lệnh Thù, chàng sắp làm cha, có vui hay không...”
Nàng mơ màng nói, không có nghe được câu trả lời của hắn thì đã chìm vào giấc ngủ say.
*****
Bởi vì trước đó Tiêu Lệnh Thù trở về lăn lộn một phen, chờ đến khi A Bảo tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Đến khi tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã trống không.
A Bảo cũng không vội hỏi người đâu, chỉ lười biếng ngồi dậy một lát, mới gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó dùng đồ ăn sáng, dời đến giường đất ở noãn các, lười biếng một chút, bắt đầu lật xem sổ sách, xử lý chuyện trong vương phủ.
Sau khi đem chuyện cần xử lý giải quyết xong, Hoa ma ma bưng lên trà táo để nàng giải khát.
Độ ấm trong nhà vừa phải, nhưng không khí có vẻ quá mức khô ráo, dễ dàng khiến người thiếu nước, nhấp ngụm trà táo đỏ có vị hơi ngọt, A Bảo cong cong đôi mắt.
“Vương gia đâu?” A Bảo dò hỏi Lưu quản gia đến đây lấy lại sổ sách.
Bởi vì nam chủ nhân trở về nên Lưu quản gia cực kỳ vui vẻ, mặt bánh bao nổi lên tươi cười, nói: “Sáng sớm Vương gia đã tiến cung, đoán chừng buổi trưa sẽ trở về.”
Trên mặt A Bảo cũng lộ ra tươi cười, vốn dĩ muốn cho Lưu quản gia lui xuống, tự nhiên lại nhớ vào mùa thu khi ở núi Bắc Minh vẫn còn một ít rượu nho do mình nhưỡng ở đó, vội nói, “Lưu quản gia, ngày mai cho người đến thôn trang núi Bắc Minh lấy mấy bình rượu nho đem về vương phủ.”
Lưu quản gia cười lên tiếng, vuốt mông ngựa nói: “Rượu nho do Vương phi nhưỡng có hương vị không tệ.
Thuộc hạ uống xong cảm giác mấy loại rượu trước đây không có vị gì cả.
Vừa lúc thời tiết lạnh như vậy, uống chút rượu nho có thể ấm áp thân mình.”
A Bảo trừng lớn đôi mắt nói: “Rượu nho bỏ thêm băng, lạnh lạnh mới có hương vị.
Ta đang muốn thêm chút tuyết sạch để uống cùng đó.”
Lưu quản gia: “...” Vỗ mông ngựa sai chỗ phải làm sao đây?
Chờ Lưu quản gia rời khỏi, mấy Nhạn cười muốn nội thương, A Bảo cũng đấm giường cười không ngừng, Hoa ma ma cũng buồn cười, nhịn không được lắc đầu bật cười.
“Lưu quản gia thật là dễ chọc.” Nhạn Thanh là người hoạt bát, chế nhạo nói: “Mỗi lần nghe ông ấy nịnh nọt, luôn nghẹn trong lòng.
Không nghĩ tới hôm nay ông ấy cũng sẽ có biểu tình như bị đè nén, chọc thật vui.”
Mấy Nhạn cười rộ lên, năng lực làm việc của Lưu quản gia không tệ, chẳng qua đối với Vương gia Vương phi luôn nịnh nọt quá đà, một hai lần cũng không sao, nhưng mà nhiều quá, thật là làm người ta nghẹn mà.
Vốn dĩ trước đây khi A Bảo nghe mấy lời khoa trương từ ông ấy nói cũng sẽ ngượng ngùng.
Đến khi nghe nhiều, ngược lại chết lặng, phải lược bớt một nửa lời Lưu quản gia nói mới nghe ra sự thật.
“Được rồi, mấy người cũng đừng cười nữa, Lưu quản gia vẫn không tệ đâu.” A Bảo ra vẻ nghiêm túc nói.
Nhạn Thanh tiến đến trước mặt A Bảo hỏi, “Vương phi, sẽ không thật sự muốn bỏ thêm băng để uống với rượu nho chứ? Cái này cũng quá lạnh rồi.”
Hoa ma ma và Nhạn Hồi nghe xong, trực giác muốn cấm việc này, A Bảo đã xoắn mày nói: “Được rồi, tuy rằng rất muốn nếm thử, chỉ là dù sao cũng không có phương tiện.” Sau đó vuốt bụng nhỏ có chút phồng lên, lại ưu sầu thở dài.
Đối với người tham ăn lại bị cấm không được ăn bậy ăn bạ mà nói, sự kiện này thật sự bi ai giống như nghe được chuyện xưa khiến người thương cảm.
Những người khác nghe được phương pháp nếm thử cách ăn mới, đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng qua thấy trên mặt nàng tràn đầy vẻ oán trách, tựa như oán phụ bị nam nhân ruồng bỏ, khoé mắt không khỏi kinh hoàng, nhanh chóng hi vọng Vương gia tiến cung mau trở lại, trực tiếp trấn áp lấy thai phụ kể từ khi mang thai thì cảm xúc luôn thay đổi phập phồng này.
*****
Mà Tiêu Lệnh Thù, người đang được mọi người ở phủ Tấn vương tâm tâm niệm niệm nhanh chóng trở về, đang ở Đông Cung, báo cáo công tác với Thái tử.
Trên mặt Thái tử rõ ràng có niềm vui, nghe xong báo cáo công tác của hắn, vỗ bờ vai đệ đệ nói: “Ngũ đệ vất vả rồi.
Đã là tháng chạp, mấy ngày nay đệ cứ ở trong phủ bồi đệ muội cho tốt.
Haiz, lần này có bị thương hay không?” Cuối cùng theo thói quen hỏi một tiếng.
Tiêu Lệnh Thù thành thực gật đầu, “Không cẩn thận bị người ám toán trên lưng một kiếm, chẳng qua đã khép lại.” nyanko_912
Sau khi Thái tử nghe xong, trên mặt áy náy lại lo lắng, nói: “Như thế nào sẽ bị ám toán? Chẳng lẽ hành tung của đệ bị tiết lộ?”
Tiêu Lệnh Thù trầm ngâm nói: “Lúc ấy thần đệ còn chưa đến Giang Nam thì đã gặp vài lần phục kích.
Xem ra là có người không muốn để thần đệ đến Giang Nam.
Lần này việc lén khai thác muối ở Giang Nam là một việc, trừ bỏ mấy quan viên ở đó, thần đệ suy đoán hẳn là còn có quan hệ đến hoàng triều Trưởng Tôn ở vùng duyên hải Đông Nam.
Chứng cứ đều ở chỗ này.” Nói, chỉ vào tập giấy mỏng ở trên bàn.
“Trưởng Tôn...” Sắc mặt Thái tử có chút biến hoá, chẳng qua rất nhanh thì thu liễm, nhíu mày nói: “Cái này thì phiền toái.
Ngũ đệ, việc này cứ dừng ở đây, mấy chuyện khác cứ giao cho Cô là được.”
Tiêu Lệnh Thù đạm mạc gật đầu, cũng không để ý đến chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, hắn luôn không nhiều chuyện.
Thái tử thấy trên mặt hắn còn vẻ mệt mỏi, trời tuyết lớn như vậy, nghĩ đến đi đường cực kỳ vất vả, cũng có chút đau lòng, dặn dò hắn hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt, nhớ tới Tấn vương phi đang mang thai, không khỏi cười nói: “Cô ở chỗ này vẫn phải chúc mừng hoàng đệ, đệ muội có thai, cũng xem như có hậu.”
Bộ dạng thái tử như thể “Nhi tử ta cuối cùng cũng thành gia lập nghiệp, phụ thân thật vui vẻ”, làm khoé mắt của thái giám tâm phúc Trần Đức An đang đứng ở một bên quan sát không khỏi run rẩy.
Tiêu Lệnh Thù nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không có phản ứng gì.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì, thì đi điện Thái Hoà bái kiến phụ hoàng, sau đó lập tức hồi phủ nghỉ ngơi.” Thái tử nói.
nyannyan_cqh
Tiêu Lệnh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lãnh lệ im lặng nhìn Thái tử, hắn cảm thấy phụ hoàng đang ở điện Thái Hoà có khả năng hôm nay là đợi mòn mỏi rồi.
Bởi vì vị đệ đệ này không có ý thức đó, sau khi trở về còn muốn đi điện Thái Hoà gặp hoàng đế, trước nay chưa từng có chuyện này.
Đúng vậy, dù sao trước đây vốn dĩ Chính Đức đế xem nhẹ nhi tử này, lần nào Tiêu Lệnh Thù trở về đều trực tiếp đi tìm Thái tử, sau đó trực tiếp rời đi.
Mà sau khi Tiêu Lệnh Thù rời khỏi hoàng cung, không có như suy nghĩ của Thái tử là trực tiếp hồi phủ Tấn vương nghỉ ngơi, mà là nhấc chân đi đến phủ Đại công chúa.
****
“Ngươi nói cái gì? Ngũ hoàng huynh đã trở lại, sau đó trực tiếp đi đến chỗ Đại hoàng tỷ?”
Trong phủ Tề vương, vốn dĩ Tề vương đang ở phòng khách ấm áp uống rượu thưởng thức ca phủ trêu chọc mỹ nhân, nghe được tin tức như vậy, hưng phấn đứng dậy, sau đó ngay cả mỹ nhân cũng không ngắm, cao giọng nói: “Người tới, thay quần áo cho bổn vương, bổn vương muốn ra phủ.”
Khi nha hoàn và thái giám đuổi theo, Tề vương đã chạy nhanh như điên rời khỏi.
Lúc Kim Cảnh Hi mang theo nha hoàn đến đây, thì nhìn thấy mấy vũ nữ trang điểm quyến rũ bồi Tề vương hưởng lạc ngày hôm nay, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như thể không biết trượng phu của mình hôm nay thiếu chút nữa triệu hạnh vũ nữ, sau khi hỏi rõ hướng đi của trượng phu, thì đem theo nha hoàn rời khỏi nơi này.
cungquanghang
Nha hoàn hầu hạ bên người Kim Cảnh Hi muốn nói lại thôi, gần nhất Tề vương giống như mê đắm vũ nữ đến từ dị vực nước Tây Lương, cũng không biết cái tên đáng chết nào vì muốn lấy lòng Tề vương thế nhưng thật sự đem tặng cho hắn mấy vũ nữ đến từ Tây Lương, lấp đầy trong vương phủ.
Trong mấy vũ nữ này có một đôi song bào thai tỷ muội đặc biệt xinh đẹp quyến rũ, mỗi một động tác đều giống như độc dược làm nam nhân mê muội muốn nghiện, giống như Tề vương đối với hai hoa tỷ muội kia yêu thích không thôi, mỗi ngày đều gọi bọn họ đến trước mặt hầu hạ múa hát.
Kim Cảnh Hi hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt bọn nha hoàn, trở lại thiên đại sảnh, mới sai người gọi mấy vũ nữ đó đi lên.
Nghe được Tề vương phi triệu kiến bọn họ, mấy vũ nữ đó vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm.
Nghe nói Tề vương phi là nữ nhi Kim gia vang danh khắp thiên hạ, là nữ tử hiên lương mẫu mực gương tốt trong nhóm khuê nữ, đoán chừng chỉ cần Tề vương mở miệng, bọn họ muốn hầu hạ Tề vương, Tề vương phi cũng sẽ không phản đối.
Thấp thỏm chính là, Tề vương phi thừa dịp Tề vương không có ở đây lại gọi bọn họ, cũng không biết là có chuyện gì.
Chồ đám vũ nữ dựa theo lễ của Đại Nghiệp thỉnh an Kim Cảnh Hi, còn Kim Cảnh Hi lại đang chậm rãi uống trà, cũng không gọi bọn họ đứng dậy, cho đến khi bắp chân mấy người đó phát run, mới bảo đứng lên.
“Nếu Vương gia yêu thích ca vũ của các ngươi như vậy, thế thì biểu diễn cho thật tốt, làm Vương gia vui vẻ, bổn cung có thưởng.” Kim Cảnh Hi nói.
Đám vũ nữ tất nhiên vui mừng nhấc mi, ngàn ân cảm tạ, mà ánh mắt mấy nha hoàn hầu hạ Kim Cảnh Hi mỗi người đều mang nét cổ quái.
Qua mấy ngày, mọi người rất nhanh ý thức được thủ đoạn của Kim Cảnh Hi, không nói mấy vũ nữ ca hát khiêu vũ đến mức sắp hộc máu, Tề vương cũng xem muốn hộc máu, chỉ cầu đừng nhìn lại, hắn quyết định sẽ thành thật, cũng không dám nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...