Đường Tứ Tứ nhếch khóe môi tươi cười, khách khí nói với Tiết thần y cùng Đông đại phu, "Nhị vị, chuyện hôm nay đã làm phiền hai người. Nhưng hôm nay tổ mẫu cùng phụ thân ta có một số việc, không thể chiêu đãi các ngươi, thật sự là thất lễ."
Đường Tứ Tứ cúi người thi lễ liền đứng dậy.
Đây là dùng tiễn khách? Tiết thần y có chút mất hứng. Thần y đứng đầu Tiêu quốc như hắn đến nơi này làm chuyện hôi hám vụn vặt này rồi phải ly khai, thực mất hứng.
Không được! Chờ lần sau gặp người nào đó, hắn nhất định phải hung hăng làm thịt hắn ta một chút, bằng không hắn sẽ thiệt thòi lớn.
Tiết thần y nghĩ như vậy liền đứng lên. Hôm nay trách nhiệm của Đông đại phu bên cạnh so với tiểu người hầu cũng không khác biệt nhiều lắm, thấy Tiết thần y đứng dậy, hắn làm sao còn dám nhiều lời.
Đường Tứ Tứ ra lệnh cho Thanh Nhi tự thân tiễn bọn họ đi ra ngoài. Khi Tiết thần y mới vừa ra khỏi viện Thọ Trúc, liền nhìn thấy một nha hoàn đại khái mười sáu mười bảy tuổi giống như đang cất giấu gì đó trong lòng đang lén lút từ thiên viện đi tới. Cử chỉ của nha hoàn kia kích động, vèo một cái liền chui vào đại sảnh của viện Thọ Trúc.
Tiết thần y híp mắt, nhìn Thanh Nhi bên cạnh. Đuôi lông mày Thanh Nhi mang vẻ vui mừng liếc về phía cửa. Tiết thần y có chút mất hứng lắc đầu. Xem ra, vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Đáng tiếc, hắn không thể nhìn thấy.
Không được! Hắn quyết định sẽ thịt người nào đó thêm một chút bạc, dù sao thứ mà tên quỷ thiếu đạo đức kia có nhiều nhất chính là bạc, hơn nữa hắn ta lại không vợ không con, bị trúng gió chết cũng đâu mang theo được, thay vì tiện nghi cho người khác, không bằng tiện nghi cho hắn thì hay hơn.
Tiết thần y nghĩ lập tức có một số bạc nhập vào túi mình, hắn ở trong lòng cười hắc hắc, nhất thời cảm thấy lưng không mỏi, chân không đau, cả người đi ra đường nhẹ như gió.
Trong viện Thọ Trúc. Đường Tứ Tứ mang theo nha hoàn mà Tiết thần y vừa rồi nhìn thấy kia đi vào buồng trong hỗn loạn.
Nàng thản nhiên nói, "Tổ mẫu, phụ thân, Tứ Tứ sai người tiễn Tiết thần y bọn họ đi rồi, còn có nha hoàn ma ma, cũng đều cho bọn họ lui xuống." Đường Tứ Tứ nói xong câu này, lại đem ánh mắt nhìn về nha hoàn đứng bên cạnh, "Vừa rồi có nha hoàn nhìn thấy nàng ta lén lút ở trong sân nhìn xung quanh, vì thế con liền cho người ta bắt nàng ta. Nào ngờ từ trong miệng nàng ta nghe được một ít chuyện dơ bẩn…"
Đường Tứ Tứ nói tới đây, vẻ mặt quẫn bách, ánh mắt cũng phẫn nộ nhìn về hướng Liễu di nương trên giường.
Kỳ thật Đường Tứ Tứ mang đến nha hoàn này bốn người khác trong phòng đều biết. Nàng ta chính là… nha hoàn bên người Liễu di nương, Tiểu yêu Nhi.
Cho nên sau khi Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Tiểu yêu Nhi, sắc mặt liền biến trắng. Nếu Tiểu yêu Nhi bị Đường Tứ Tứ mang vào, vậy đại biểu Tiểu yêu Nhi có thể sớm đã bị cô tiểu thư này thu mua.
Đường Vân Nhiễm quay đầu lại nhìn Liễu di nương, trong con ngươi xinh đẹp quay cuồng những tia sáng sắc bén quỷ dị.
Đường lão phu nhân hiện tại nhìn thấy người của Liễu di nương liền phiền, cho nên đối với Tiểu yêu Nhi cũng không có hoà nhã. Về phần Đường Trọng Nguyên, hiện tại ông ta đã đem tất cả tinh lực đều đặt vào xử trí Liễu di nương dối trá kia. Ông ta thề hắn nhất định phải làm cho nữ nhân hạ lưu này có báo ứng xứng đáng.
Mà Tiểu yêu Nhi vào lúc này "phù phù" một tiếng quỳ xuống, nàng ta không ngừng dập đầu với Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên, miệng còn nói, "Lão phu nhân, lão gia… Nô tỳ cũng là bị ép buộc. Liễu di nương thường lấy cả nhà nô tỳ đến áp chế nô tỳ, nếu nô tỳ không giúp bà ta che lấp gièm pha, Liễu di nương còn nói bà ấy sẽ giết nô tỳ…"
Tiểu yêu Nhi nói xong, nước mắt mãnh liệt chảy ra. Lại đem thứ giấu trong lòng đặt trước mặt mọi người, là một chiếc giầy nam nhân. Giầy đã có chút cũ, chứng minh đã bị người dùng qua.
"Trước đây nô tỳ giúp Liễu di nương sửa sang lại phòng, phát hiện chiếc hài này. Nô tỳ sợ có một ngày Liễu di nương bởi vì nô tỳ biết chuyện của bà mà giết nô tỳ. Cho nên nô tỳ liền đem chiếc hài này giấu, chính là tự bảo vệ mình."
Tiểu yêu Nhi cúi đầu, giống như nơm nớp lo sợ nói.
Không thể trách nàng, sở dĩ nàng lựa chọn trợ giúp Nhị tiểu thư, đó là bởi vì Hạnh Nhi hầu hạ Đại tiểu thư kỳ cùng nàng thật là tỷ muội ruột. Lúc trước khi vào nhà, vì tỷ muội có thể ở cùng nhau, các nàng liền đem việc tỷ muội này giấu diếm.
Nhưng nửa tháng trước, Hạnh Nhi nổi mẩn đỏ, ma ma có kinh nghiệm trong viện nói có thể bị bệnh đậu mùa. Nhưng đây cũng chỉ là có thể thôi, còn không qua đại phu kiểm tra. Đại tiểu thư lúc ấy làm như thế nào, nàng ta sai người đem Hạnh Nhi bí mật tống ra khỏi phủ, hơn nữa còn không cho đại phu trị liệu cho nàng ấy.
Nàng dùng tất cả tích góp của mình mua chuộc gã sai vặt đưa Hạnh Nhi ra phủ. Gã sai vặt kia nói Hạnh Nhi ở nơi đó, khát không ai cho nước, đói bụng chỉ có thể ăn cơm thiu, giống như súc sinh.
Về phần Hạnh Nhi hiện tại rốt cuộc là còn sống hay là đã chết, gã sai vặt kia cũng không biết.
Nhưng mặc kệ thế nào, nàng nên vì Hạnh Nhi báo thù.
Đường Tứ Tứ nhìn về phía Đường Vân Nhiễm, nàng nói qua, Đường Vân Nhiễm làm gì nàng cũng sẽ làm thế. Đường Vân Nhiễm dùng một Thúy Nhi đến nói xấu nàng, nàng có qua có lại cũng dùng một Tiểu yêu Nhi đấu với mẹ con các nàng một ván.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vân Nhiễm lúc này bình tĩnh dị thường, yên tĩnh như một mặt gương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...