Sáng ngày hôm sau, anh cố tình đến sớm để chăm cậu. Vậy mà vừa mới mở cửa anh đã thấy dáng vẻ cậu đang vươn người, tập thể dục.
Mộc Thanh nghe thấy tiếng cửa mở thì quay lại, đối diện với anh mở một nụ cười chào buổi sáng như mọi ngày: A Thẩm Phong, anh tới rồi. Sao nay mắc gì tới sớm thế? Bộ làm tăng ca à..
Lời nói cậu chưa dứt thì anh đã lao nhanh tới. Ôm chặt lấy cậu, cúi đầu vào vai Mộc Thanh. Anh thực sự khích động. Cảm giác phấn khích chưa từng có, anh đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được thấy nụ cười đó nữa!!
Anh vừa ôm vừa xoa đầu cậu, khích động khiến giọng không khỏi run run: Mộc Thanh, Mộc Thanh tôi..tôi.thực sự..
Hai tay anh đặt trên mặt cậu, bốn mắt nhìn nhau. Anh nở nụ cười ấm áp nhìn cậu đầy ngọt ngào: Tôi.. tôi thực sự rất nhớ cậu.
Ánh mắt nghẹn ngào đó xém chút nữa đã đổ lệ. Anh muốn biết tại sao anh lại vui đến mức như vậy như được gặp lại cậu? Phải chăng đơn thuần đây không còn là sự lo lắng của bác sĩ dành cho bệnh nhân nữa rồi!!
Mộc Thanh vừa mới ngủ dậy nên mặt vẫn ngơ lắm. Bị anh tấn cho một tràng làm cậu đơ mất 2 năm luôn. Cậu vỗ vào lưng anh an ủi, Mộc Mộc rất vui khi anh đã lo lắng như vậy vì cậu.
Mộc Thanh vẫn để anh ôm như thế, không biết qua bao lâu thì cậu mới mở miệng: Anh ôm đủ chưa? Cho tôi đi đánh răng súc miệng cái rồi ra ôm tiếp ha:>
Anh nghe vậy thì dùng ánh mắt cún con nhìn cậu. Sau đó ngoan ngoãn thả cậu ra: Tôi nhớ cậu.
Mộc Thanh: Biết rồi mà, tôi có biến mất đâu mà anh làm gì ghê thế?
Cậu đi nào nhà vệ sinh súc miệng, anh ngoài nào liếc mắt nhìn cái thùng nhang ngày hôm qua. Nó vẫn ở đó chứng tỏ việc cậu mất trí nhớ là thật. Anh không muốn để tâm quá về vấn đề đó bởi.
Thẩm Phong:...
Cậu từ nhà tắm đi ra, tiện tay cầm điện thoại lên kiểm tra. Vừa bật Wifi lên thì một tràng cuộc gọi và tin nhắn đổ xô hiện lên làm điện thoại thông báo đến lag máy. Trong đó gồm 20 cuộc gọi từ mẹ và 30 cuộc gọi từ anh hai cậu. Ngoài ra còn có rất nhiều tin nhắn từ khách hàng và nhiều thứ khác.
Cậu cười đầy sự bất lực kiểm tra lại từng thứ: Mới 1 ngày trôi qua thôi mà mọi người sôi nổi dữ.
Câu nói trên bám chỉ việc này đã từng xảy ra rất nhiều lần trong quá khứ. Anh khăn mặt nhìn cậu: Cậu thực không nhớ bất kì chuyện gì của ngày hôm qua à?
Mộc Thanh nhấc một cuộc điện thoại gọi mẹ, trả lời anh trước khi mẹ bắt máy: Đúng vậy. Kì thực chuyện này bình thường mà.
Bên đầu dây vang lên một tiếng thở dài, cậu vui vẻ nói: Alooo, mẹ ạ. Con ngủ dậy rồi.
Mẹ cậu: Con có tin anh hai con tăng thời gian cấm túc không?!
Mộc Mộc vừa nghe vậy đã cụp đuôi: Mẹee, đừng mà.
Mẹ cậu: Con đi mà năn nỉ anh con. À chiều mẹ đem đồ ăn qua, tẩm bổ cho con có sức đi quậy tiếp.
Mộc Thanh: Con có biết gì đâu, lương tâm kêu con làm thế mà. Chiều mẹ qua mua cho con vài thùng nguyên liệu mới nha.
Mẹ cậu ôn tồn thở dài: Haizzz
Cậu gải đầu, bất lực: Có vẻ con hôm qua trong vô thức đã làm hết thành nhang rồi.
Mẹ cậu: Được rồi, chiều mẹ qua.
"Paiiiii mẹ"
Cậu nhìn điện thoại thật lâu, rồi run rẩy nhấn gọi một số. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không mấy vui vẻ.
Mộc Nhĩ Tần đáp: Alo
Mộc Thanh: Anh..anh hai
Anh cậu nghiêm giọng: Tăng thời gian cấm túc bắt đầu từ tuần sau lên..
Cậu cắt ngang lời: Anh hai!!
Mộc Nhĩ Tần: Ý kiến?
Cậu rục rè nói: Không..không có ý kiến.
Mộc Nhĩ Tần: Mẹ chiều sẽ ghé thăm. Em liệu khôn hồn ở yên đó!
Cậu:..dạ
Điện thoại cúp máy, trong lòng cậu vang lên âm thanh của sự sợ hãi. Thế là giờ cậu lại bị anh hai để tâm tới, có muốn trốn cũng khó.
Cậu giây trước còn bồn chồn về việc này, giây sau bụng đã réo gọi kêu danh.
Thẩm Phong: Đi ăn sáng nào
Cậu cuộn mền gối lại, lẩm bẩm: Sáng nay ăn gì ta, có nhiều món muốn ăn quá!?
Cậu vừa hay cùng anh phóng nhanh xuống căn tin. Buổi sáng có thể nói căn tin bệnh viện đông như được mùa. Chắc bởi những món của bác gái làm rất vừa miệng mọi người.
Chưng vẻ mặt ĩu xìu ra, cậu đành chiếm ghế ngồi trước vậy. Giao phần chen chúc xếp hạng lại cho anh.
Anh nhìn về phía menu sáng nay hỏi: Cậu muốn ăn gì? Lẹ nào không lại hết đồ ăn
Mộc Thanh liếc cái menu không để tâm lắm: Ăn bánh canh.
Anh từ tốn đi vào dòng người chen chúc, đợi đến khi bước ra trên tay bưng 2 tô bánh canh đi tới. Cậu nhanh tay đỡ tới đặt trên bàn. Căn tin nay nhộn nhịp hơn so với mọi ngày.
Thời gian đánh chén buổi sáng, vẫn không quên nghe hóng chuyện ngày hôm qua. Tuy không có gì quá hot nhưng cái cậu để tâm vẫn còn đó. Cô bé ôm thỏ phòng 102 đã biến mất, đến khi họ tìm được thì cô bé nhỏ đang nằm bất tỉnh trên sân thượng lúc đêm. Thời điểm đó là hơn 7h tối, đồng nghĩa với việc sau lúc anh tan làm và cậu về phòng bệnh.
Đêm đó sau khi anh về, cậu ăn chiều sơ sài rồi ngủ bất tỉnh nhân sự tới sáng. Có thể nói rất may là không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.
Tin tức không được tính là tốt đẹp gì. Không chừng nếu cậu nhún tay vào chưa chắc đã tốt. Hậu quả rất khó lường chưa kể cậu vừa hồi phục thể chất. Nếu tiếp tục lao lực không suy nghĩ sớm muộn cũng bị phản tác dụng mà chầu ông bà sớm.
Chiều tới, mẹ cậu ghé thăm bệnh. Dù dáng vẻ cậu đã bình phục phần nào nhưng mẹ cậu vẫn nhất quyết bắt cậu tẩm bổ.
Thẩm Phong chào mẹ cậu, nói qua loa vài câu rồi rời đi. Vì có một số việc cần chính tay anh thực hiện nên để cho mẹ trông cậu.
Mẹ cậu: Cậu bác sĩ chăm sóc con nhìn được phết!
Mộc Thanh: Mẹ lại bắt đầu rồi
Mẹ cậu: Đúng là mẹ có mắt nhìn người mà, nếu mốt cần rể. Mẹ sẽ uy tiên vị bác sĩ này.
Cậu cười trừ: Mẹ cần rể ạ? Nhưng bé Nhiên còn đi học mà, muốn có rể chắc đợi cả chục năm nữa.
Mẹ cậu: Ai bảo kiếm chồng cho em con?
Cậu bị câu hỏi của mẹ làm cho ngơ ra: Không lẽ, cho Anh hai?!
Mẹ cậu phán cho cậu một chữ ngốc: Không, được thì con lấy đi. Có người chăm con như vị bác sĩ, mẹ và anh con đỡ mệt.
Mộc Thanh đứng dậy, hét lên: Mẹ nói..chuyện hoang đường gì thế..con thực..không....có dạng quan hệ đó với..anh Phon..Bác sĩ.
Mẹ nhìn dáng vẻ bị ép của cậu mà cười thú dị: Bây giờ chưa, nhưng sau này biết đâu có cũng nên. Mẹ vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước.
Mẹ đưa tay nhéo mặt cậu, cười nói: Đứa tự vả như con, mốt lại quay qua mặt dày đòi mẹ tổ chức đám cưới cho mà coi.
Cậu nghẹn một mặt, câm nhín không cãi lại. Nghẹn đến tai đỏ ửng lên rồi. Mẹ vui nhất là thấy dáng vẻ uất ức này của cậu. Chọc ghẹo cậu đúng là một thú vui tao nhã của mẹ cậu.
Ăn hết canh hầm, cậu ôm tiễn mẹ về. Qua dãy hành lang, cậu bất giác suy nghĩ lại những gì mẹ nói. Một cảnh tượng hiện lại làm cậu đỏ tai. Mặc dù cậu thấy quan hệ cậu với bác sĩ chưa tới mức đó nhưng.
Khi nhớ lại cảnh tượng lúc sáng khi anh ôm chặt cậu vào lòng, nở nụ cười ấm áp nói "tôi rất nhớ cậu". Làm cậu khi nhịn được mà thấy lạ lạ. Tim cậu đập nhanh hơn, tai thì đỏ. Có phải cậu..!!
Mộc Thanh lao nhanh về phòng đóng cửa lại, trùm chăn lại che kín đầu. Cậu không biết những cảm xúc này là gì? Nếu nói cảm giác sợ hãi khi sắp chết cậu còn rõ hơn.
Hai tay cậu đập vào mặt thật mạnh, nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại. Không thể để những lời nói đùa của mẹ làm cậu lung lay được.
Sao một thằng con trai chính trực như mình lại có những suy nghĩ như thiếu nữ vậy được?
Cậu bật người dậy, một giây trước cậu vùng dậy đấu tranh. Một giây sau thấy Thẩm Phong đẩy của đi vào mà giật mình trốn trong chăn.
Sao mình phải trốn nhỉ?
Tay cầm một sấp hồ sơ đầy, vừa vào đã thấy một con sâu đang cuộn người trông chăn.
Thẩm Phong lây cậu dậy: Mẹ vừa về đã nhớ rồi à? Có cần tôi kêu anh hai cậu lại thăm cho đỡ cô đơn không?
Mộc Thanh lần nữa tung mền, quát: KHÔNG CẦN.
Thẩm Phong cười vui: Vậy thì tôi về phòng làm việc giải quyết giấy tờ, cậu đừng lại quậy phá đấy.
Cậu uất ức, hứ một cái: Tôi không có a.
Thẩm Phong cười trừ đẩy cửa đi ra ngoài.
Mộc Thanh đợi anh đi ra ngoài rồi cũng dọt ra. Đi vòng vòng bệnh viện kiếm gì đó giết thời gian. Trên người đã mặc quần áo bệnh nhân mắc gì phải e ngại cơ chứ. Tung hoành đến hành lang của khoa phụ sản, cậu chợt để ý có một bà bầu ngồi một mình trên dãy ghế vắng người.
Trên người mặc một chiếc đầm bầu màu xanh dương đậm, tóc lượn sóng. Có vẻ là đến khám thai. Cậu vừa định tiếp cận hỏi chuyện ba cậu thì một cái gì đó làm cậu giật mình rồi chạy vút thật nhanh về phòng bệnh lấy gì đó. Trong đống thùng đồ nghề nghiêng ngả cậu lôi ra cái gì đó, rồi một mảnh giấy cũ dùng bút thư pháp viết vào từ. Khi cậu quay trở lại thì bà bầu đã khám xong, cậu đứng thở để bình tĩnh lại rồi vô tình đi ngang qua bắt chuyện.
Mộc Thanh: A chào chị ạ, chị đến khám thai ạ.
Cô gái trẻ thấy cậu thì có phần cảnh giác ôm bụng: Đúng
Mộc Thanh cười vui vẻ đáp, cử chỉ vô cùng tự nhiên: Chị nên chú ý chăm sóc bản thân, tháng thứ 6 rồi nên chú ý nhiều thứ. A đúng rồi, hôm nay chị về nhớ tránh đi những con đường tắt, đường hẻm vắng vẻ nha.
Cậu thuần miệng nói vô việc chính rồi khéo léo nhét một cái gì đó vào tay cô. Sao đó quay người chạy đi.
Mộc Thanh vẫy tay, nói: Chị nhớ nha, không nên đi đường hẻm vắng.
Bà bầu ngơ người mất 5s, đợi khi cậu đi khuất mất thì mới ngộ ra. Trên tay cô được cậu dùi cho một củ tỏi và một cái vòng tay làm bằng chỉ đỏ. Người phụ nữ nhìn hồi lâu không biết làm sao với thứ này, thôi thì cũng mặc kệ cho vào túi. Dù gì cũng không phải là thứ gì nguy hiểm cần cảnh giác.
Cậu chạy khuất sau dãy hành lang, miệng nở một nụ cười vui vẻ: Hehe cô sẽ phải đến cảm ơn tôi đấy.
Trời đã nhá nhem gần tối, người phụ nữ đi siêu thị trên đường về nhà. Như thường lệ sẽ qua một con đường hẻm nhỏ thiếu sáng để về nhà. Nhưng một linh cảm nào đó làm cô đứng mãi ở đầu ngõ mà không dám đi tiếp. Thâm tâm lúc này vang lên câu nói của người thanh niên kia ' chị nhớ đừng đi vào con đường hẻm vắng'. Cô chợt lạnh gáy mà đổi sang đi đường quốc lộ khiến đường về đến nhà dài gấp đôi. Về được đến nhà bình an cô như cảm giác thoát khỏi cơn bất an lo sợ. Vì sống cùng gia đình chồng nên cô được mẹ chồng chu đáo chăm sóc. Thế rồi.
Sáng ngày hôm sau cô đang ngồi trên sopha cùng mẹ chồng ăn sáng thì trên tivi vang lên một bản tin. Con đường hẻm hôm qua cô đáng ra phải đi khi trời nhá nhem đó đã xảy ra một vụ giết người hàng loạt. 4 người chết đều là phụ nữ và hung thủ là một tên côn đồ cầm dao. Bàn tay cô run rẩy đánh rơi cái muỗng xuống đất.
Giọng cô run rẩy nói với mẹ chồng: Con đường đó đáng ra con sẽ đi qua, nhưng con đã đi đường khác nếu không có lẽ...
Mẹ chồng nghe thấy biết mọi chuyện không có vẻ đơn giản mà vội trấn an cô: Mẹ.. mẹ biết rồi, con bình tĩnh lại. Không sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ đó.
Sau một khoảng thời gian cô bình tĩnh kể lại mọi chuyện bao gồm việc cậu dúi vào tay cô những thứ đó.
Mẹ chồng: Đâu, lấy ra cho mẹ coi.
Cô vào phòng lấy những thứ đó ra đặt lên bàn: Đây là những thứ cậu thanh niên đó dúi vào tay con.
Mẹ chồng phát hiện thấy chính giữa củ tỏi có thứ gì đó nên cẩn thận tách những tép tỏi ra. Thứ hiện lên trước mặt họ là một mảnh giấy nhỏ đã cũ trên đó là dòng chữ được viết rất đẹp chữ "bình an".
Mẹ chồng chợt hô lên, ôm người con dâu vào lòng khóc: Con phước lớn mạng lớn, gặp được cao nhân tiện đường cứu giúp rồi.
Cô gái ôm bụng bầu, ngạc nhiên nhìn mẹ chồng ôm mình khóc cũng không kiềm được mà tựa đầu vào mẹ khóc theo.
____Trước đó__
Trong phòng bệnh của cậu, sau khi tiện tay phù trợ bà bầu. Cậu nằm dài lấy điện thoại ra bấm, thấy dòng chữ số. Hôm nay là thứ tư ngày.. thì ngoài vang vô một tiếng gõ cửa. Cậu cười khoái chí, không ngờ thực sự có khách mò tới tận nơi mua hàng.
Mộc Thanh: Vào đi. Tôi đang chờ anh đó.
_________________
Mộc Thanh cute của tui đã quay trở lại. Sự kiện tiếp theo sẽ là gì đây ta? Mọi người có thích trường học không ạ?
Có thích hay không thì tui vẫn viết, chương sau sẽ tiết lộ em gái bé nhỏ của con trai cưng tôi Mộc Thanh. Mong mọi người đón đọc:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...