8.
Chưa được mấy ngày tôi đã nhận được điện thoại của Lục Lễ, anh tổ chức họp, hơn nữa Diêu Kỳ cũng nhất định sẽ đến dự.
Tôi vội vàng ăn diện thật đẹp, thậm chí còn cầm theo tài liệu quan trọng, nhưng tôi vừa ra khỏi nhà đã bị Lục Lễ cản lại: "Tôi dẫn cô đi vui chơi, mang mấy thứ vô dụng này để làm gì?"
Anh rút túi tài liệu đi, sau đó kéo tôi lên xe anh.
Lục Lễ đưa tôi đến một nơi làm đẹp VIP, ông chủ nhìn Lục Lễ một cái, lại liếc tôi một cái, như hiểu lại như không hiểu nở nụ cười.
Sau khi trang điểm xong, tôi thay quần áo vest, mặc một bộ váy dạ tiệc cổ phục lừng lẫy.
Sau đó Lục Lễ lái xe đưa tôi ra khỏi thành phố, đến một căn biệt thự ngoại thành.
Sân và cổng biệt thự đã được trang trí xong, bên trên bày lẵng hoa chúc mừng của sinh viên khắp đất nước chúc mừng hai vợ chồng.
"Hôm nay là ngày kỷ niệm đám cưới vàng của phó hiệu trưởng trường Giao Đại."
Sau khi đi vào biệt thự, lần lượt có người đến chào hỏi Lục Lễ, thái độ rất nhiệt tình, bọn họ không phải vì kính nể "đại danh" của Lục Lễ mà là sự thật lòng mong nhớ.
Thậm chí còn có người đứng trong góc không ngừng nhìn Lục Lễ, điên cuồng bàn tán.
Nếu là vậy, Lục Lễ còn là một nhân vật lớn sao?
"Cô Lâm, cô cũng là cựu sinh viên sao?" Diêu Kỳ vẫn luôn hẹn mà không đến xuất hiện trước mặt tôi, chào hỏi.
Tôi ngẩn ra, bèn nghe được Lục Lễ chào hỏi thân thiện: "Học tỷ, cô ấy đi cùng em."
"À, hóa ra là bạn của A Lễ."
Diêu Kỳ bắt đầu nói chuyện với Lục Lễ, cảm giác thân thiết giữa hai người họ hoàn toàn khác với khi nói chuyện với tôi.
Bây giờ tôi mới hiểu rằng hóa ra cô ấy chỉ khách sáo với tôi mà thôi.
Sau khi ôn chuyện xong, Lục Lễ nói: "Thật ra, buông tay cũng là một cách có được, học tỷ, chiến trường của chị không nên chỉ chôn chân ở Saint Laurent."
"Phòng tranh nghệ thuật Hà Lan này tháng sau cũng sẽ bị bán đấu giá, nhưng nếu như tháng này trả được tiền lãi vay nợ quý một thì vẫn có thể giữ được quyền kinh doanh."
Lục Lễ mở điện thoại ra, đặt vào tay của Diêu Kỳ.
Ánh mắt của Diêu Kỳ bắt đầu phát sáng theo ánh sáng màn hình điện thoại, sự vui mừng và khát vọng này vốn không thể giấu được.
Giống như là ông chủ khi gặp đúng khách hàng sẽ không trả giá, lúc này lòng tôi đã hiểu.
Lục Lễ càng nói nhiều với Diêu Kỳ, ánh mắt Diêu Kỳ càng như là đã dính chặt lấy màn hình, anh nói giá, phương án, thật ra tôi đã thuộc làu những điều này, vốn không cần nghe, thật sự đã thuộc làu.
Nhưng mà ánh mắt của tôi bắt đầu không tự chủ được nhìn theo Lục Lễ, sớm đã lâng lâng rồi.
"Cảm ơn em, A Lễ, lâu như vậy rồi, cũng chỉ em hiểu chị."
Trong lúc vô cùng vui mừng, Diêu Kỳ chính thức quyết định thời gian ký hợp đồng.
Trên đường về không hiểu sao tôi bỗng thốt lên một câu.
"Vị học tỷ này đã từng qua lại với anh sao?"
Lục Lễ lắc đầu xem như trả lời.
"Xem ra tổng giám đốc Lục rất hiểu phụ nữ nhỉ?"
"Đây là câu khen ngợi sao? Tôi nhận."
Lúc dừng đợi đèn đỏ, Lục Lễ liếc nhìn tôi.
"Không chỉ là khen ngợi, đơn giản là kính nể đó."
Tôi thật lòng nịnh bợ, trước đó còn chuẩn bị taamlys may mắn, lần này xem như là tôi đã thành công.
Mạng lưới quan hệ và tình cảm trong giới kinh doanh của Lục Lễ vượt xa khỏi hiểu biết của tôi.
Mọi người đều đang đoán cuộc tranh giành tài sản giữa Lục Sâm và Lục Lễ không biết ai thắng ai, nhưng hôm nay tôi lại hiểu thêm một đạo lý.
Lục Sâm căn bản không phải đối thủ của Lục Lễ.
"Được, nếu như là kính nể, vậy bây giờ đi giải trí khuya với tôi không?"
Lục Lễ tiếp tục lái xe, tôi vậy mà lại hơi luống cuống, nhưng mà nghĩ lại, giải trí của đàn ông ấy mà, cùng lắm thì lúc đó anh ta vào hưởng thụ, tôi đứng ở cửa ngoan ngoãn trả tiền là được.
Nhìn lướt qua Lục Lễ, tôi bắt đầu cố gắng suy đoán sở thích của đối phương.
Vẻ ngoài của anh không tồi, dáng người cũng đầy vẻ bá đạo.
"Đừng tự đoán, tò mò thì cứ hỏi."
"Có phải anh đã biết từ trước nên giải quyết vấn đề Diêu Kỳ như thế nào đúng không?" Mặt tôi đỏ lên, trong lòng đang xấu hổ vì những suy nghĩ không ra gì của mình, chỉ đành giả mù sa mưa bắt đầu hỏi chuyện làm ăn.
"Đúng vậy, cô ấy thật sự yêu thích nghệ thuật, những nghệ thuật gia không phải cả người đầy tiền, mà là khi từ bỏ thứ yêu thích sẽ rất khó chịu."
Tôi rất bội phục sự chính xác của Lục Lễ.
Giết người xuyên tim, ấm áp hiểu giấc mơ của người khác, đây chính là cao thủ.
Xe không dừng ở nơi như tôi tưởng tượng mà dừng ở cửa một Lego Flagship store.
"Xuống đây đi."
Anh cực kỳ thành thạo dừng xe, sau đó lấy trong hộc tủ ghế ngồi ra một chiếc chìa khóa điện tử.
Cửa xe được mở ra, anh trực tiếp dẫn tôi vào tiệm, thấy anh ta vô cùng hứng khởi lựa chọn, tôi ngẩn cả người.
Nửa đêm có hứng, anh ta lại muốn chơi xếp lego?
Rất nhanh anh ta đã chọn được một hộp, ngồi trên thảm mềm mại, Lục Lễ nghiêm túc mở hướng dẫn sử dụng, sắp xếp lại từng hộp một.
Lúc này anh cởi bỏ áo vest, tháo cà vạt, cởi cúc cài tay áo lên, yết hầu anh hiện ra rất rõ ràng, nhìn theo cổ áo hơi hơi mở của anh, thậm chí có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.
Không thể không nói, nhìn anh bây giờ rất hào hứng.
9.
Tôi cũng không rảnh rỗi, cầm một túi, giúp anh ghép hình.
Tay Lục Lễ vẫn còn bận, miệng lại bắt đầu kể chuyện.
"Khi còn nhỏ tôi vô cùng ước ao chơi trò này, không phải vì muốn có mô hình đẹp mà vì những đứa trẻ chơi trò này đề có người chơi cùng."
Tôi ngẩn ra, Lục Lễ đang nói đến có cha bầu bạn sao?
Một giây sao, anh lẩm bẩm cười cười: "Thật ra tôi cũng không quá ấm ức gì mấy, chẳng qua là mẹ tôi thiệt thòi."
Tôi không hiểu, mãi đến khi Lục Lễ giải thích.
Hóa ra mẹ của Lục Lễ không phải là tình nhân bên ngoài của ba anh ta, mẹ của Lục Lễ cũng có xuất thân thư hương, chẳng qua là khi đó việc làm ăn không thể nào so được với nhà họ Lục, nên tất nhiên bỏ mặc tình cảm, chỉ có điều mẹ của Lục Lễ lại mang thai.
Sau này tất nhiên là rập khuôn, ba của Lục Lễ vì sự nghiệp cả đời mà cưới mẹ của Lục Sâm, cả đời chỉ cho danh phận nhưng không hề có tình yêu.
Mãi đến khi mẹ của Lục Sâm qua đời, ba của Lục Lễ không đợi được đón hai mẹ con về...
Những chuyện đau buồn quá khứ được Lục Lễ kể lại bình thản cứ như đó là chuyện của một người khác vậy.
"Ban đầu tôi cho rằng Lục Sâm là con trời, cái gì cũng có, bây giờ xem ra anh ta không hề có đầu óc."
Anh đặt lego trong tay xuống, nhìn tôi, mắt sáng như đuốc.
Tôi ngẩn ra, không có đầu óc... là có ý gì?
Một giây sau, Lục Lễ cười hỏi: "Lâm Tịch, có đẹp không?"
"... Thật đẹp."
Gò má của anh nhìn dưới ánh đèn rất đẹp trai, là đường nét mà tôi thích.
"À, tôi đang hỏi mô hình."
Lục Lễ cong môi nở nụ cười, còn giơ giơ thành phẩm làm được phân nửa trong tay mình lên.
Ặc, tôi bị chơi xỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...