Độc Thân Tính Theo Thời Gian Đếm Ngược

Sau khi về nhà, Cao Ân Dương mở nhanh máy tính ra, đọc mail.

Đọc được.

Email có nội dung như sau —

Anh mau đáp máy bay tới tìm em, người yêu của anh – Gia Phân.

Người yêu của anh – Gia Phân?

Tất cả lửa giận của Cao Ân Dương vốn như cơn bão táp thoáng chốc hết sạch, nhưng rất nhanh nhớ ra việc quan trọng, xú nha đầu này, nàng không lưu lại địa chỉ a?! Như thế nào đi tìm đây? Hiện tại là như thế nào? Cảm xúc của hắn thực phức tạp.

Di động lại kêu, nhanh chóng tiếp.

“Lão bản……” Lại là Ngô Tiểu Hoa.“Tôi cố lấy dũng khí để gọi cho anh, tôi luôn lo lắng anh có thể hay không vì nghĩ quẩn trong lòng mà đi nhảy lầu, anh phải biết rằng tôi thật sự không quen nhìn anh như vậy, anh phải quý trùng sinh mệnh của mình, con người ta sống trên đời –”

“Cô đừng nói loạn!” Cao Ân Dương sắp điên rồi.“Tôi vẫn còn sống.”

Kết thúc cuộc gọi.

Trừng mắt nhìn hộp thư điện tử, nhanh gửi e mail lại cho Chương Gia Phân.

Người này là nữ nhân không lương tâm thích đi phá hư, em cho rằng anh giống chó sao? Bảo anh đi anh phải đi? Một câu người yêu của anh thì làm cái gì, anh sẽ bay qua sao? Em không cần quá phận!!

Đúng rồi, địa chỉ chưa cho, mau hồi âm.

Cho nên cho dù là con chó nhỏ, hắn cũng phải đi, nước mắt lưng tròng.

Ấn hạ gửi mail đi, di động lại vang lên.

Cao Ân Dương thề, lần này nếu lại là Ngô Tiểu Hoa hắn sẽ thay đổi kế hoạch, trước khi đi Nhật Bản sẽ làm thịt Tiểu Hoa kia.

“Em bỗng nhiên nghĩ đến, em chưa cho anh địa chỉ, em vừa mới bổ sung vào cho anh.” Là Chương Gia Phân.


“Em hãy nghe cho kỹ, một chút nữa nếu anh nói ‘Tái kiến’, em mới có thể gác điện thoại, nếu trước khi anh nói hai chữ ‘Tái kiến’, em mà dám trước gác điện thoại, liền làm thử xem!”

“Điện thoại quốc tế thực quý giá, cho nên em mới nói nhanh a.”

“Em lần này thật sự đã chọc giận anh, em hơi quá đáng, em có biết anh hôm nay như thế nào sao?”

“Này.”

“Như thế nào?”

“Anh có dùng sao?”

“Dùng cái gì?”

“Em rất ngạc nhiên, anh hôm nay cũng có dùng câu ‘Ta siêu lợi hại ’ sao?”

“Tái kiến!” Tức chết.

Khách, nàng treo máy?

Shit!

Di động của hắn, báo đã kết thúc biểu hiện, không nghe thấy tiếng nàng nữa. Đúng rồi, Cao Ân Dương chạy nhanh mở ra thư điện tử, nàng ở email viết địa chỉ chôc ở, số điện thoại, còn có số phòng của nàng, Cao Ân Dương lập tức gọi điện qua tính mắng chửi người.

Môỵ vị tiểu thư ở quầy đem điện thoại chuyển cho Chương Gia Phân.

Chương Gia Phân trả lời:“Ha la.”

“Ha cái gì la? Tâm tình tốt như vậy?”

“Anh rốt cuộc muốn hay không ra khỏi nhà? Lại thích nói điện thoại như vậy? Lại trễ chuyến baythì làm sao bây giờ?”

“Em vừa mới vì sao lại gác điện thoại?” Hắn muốn nổi bão, hắn muốn mắng chửi người, áp lực của hắn cả một ngày cùng sợ hãi phẫn nộ bị vứt bỏ mà hoảng loạn, nhất định phải phát tiết, bằng không sẽ nổi điên.


Chương Gia Phân đúng lý hợp tình nói:“Là anh nói khi anh nói ‘Tái kiến’, em mới có thể gác điện thoại. Anh vừa mới nói ‘Tái kiến!’, em liền treo máy.”

Tốt lắm, nàng là dùng lời của hắn để nói hắn.

“Chương Gia Phân, về sau khi chúng ta nói chuyện qua điện thoại, chỉ có anh mới có thể gác điện thoại trước, không cho phép em gác điện thoại trước.”

Nàng yên lặng vài giây.

Hắn hỏi lại.“Này?”

“Bằng không thì sao? Bằng không anh muốn như thế nào?” Nàng lạnh lùng hỏi.

Muốn như thế nào? Cao Ân Dương lập tức bị một bụng khí, đáng giận, hắn quả thực bị nàng ăn gắt gao, hắn, hắn, hắn muốn cứng rắn đứng lên, hắn bất bình, từ trước kia đến bây giờ nàng làm sao có thể luôn dễ hắn?

Cao Ân Dương to gan nói:“Bằng không anh sẽ không đi tìm em, chúng ta thật sự tái kiến!”

“…… Vậy đừng đến đây, tái kiến.”

X! Nàng đủ ngoan.

Hắn chạy nhanh bổ sung thuyết minh, đợi chút, hắn không kịp bổ sung, bên kia truyền đến tiếng cười của nàng.

“Lừa anh đấy, em sẽ nghe, anh mau tới đây đi, em rất nhớ anh.”

Cao Ân Dương còn có thể nói cái gì?

Quá vui mừng mà khóc a!

Gọi mấy cuộc điện thoại để bàn giao chuyện công ty, không đến nửa giờ sau, hắn đã đến sân bay, lập tức bay đi Nhật Bản.

Trên đường đi, Cao Ân Dương lòng nóng như lửa đốt, ngàn dặm xa xôi, rốt cục đến lầu hai khu nghỉ của Chương Gia Phân, trời đã sắp sáng.


Hắn vội vã muốn xác định sự tồn tại của nàng, hắn thực khẩn trương, khi gõ cửa cảm thấy tim gần như ngừng đập.

Cửa mở ra.

Rốt cục thấy, quả thật là Chương Gia Phân, mặc áo ngủ kimônô, hắn âu yếm.

Hắn xông vào trong phòng, đóng cửa, khóa lại, ném hành lý qua một bên.

“Em thật sự là……” Trước tiên là ôm nàng rồi nói sau.

Đem nàng chộp tới tiến vào trong lòng, giống bạch tuộc đem cả người nàng gắt gao ôm lấy, làm nàng nhanh chóng hít thở không thông.

Chương Gia Phân không phản kháng, thuận theo dán tại trước ngực hắn, hạnh phúc mỉm cười.

Vài giây sau, hắn buông nàng ra, bắt đầu giáo huấn nàng.

“Đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Em làm sao có thể đáp ứng ba anh? Chẳng lẽ em thật sự muốn cùng anh chia tay?” Điểm ấy, làm cho hắn thực bị thương.

“Anh trước đừng tức giận, em phát hiện những thứ kia nhìn vừa đẹp ăn lại rất ngon, anh xem……” Chương Gia Phân chỉ vào khay bánh và trái cây trên giường như hiến vật quý.“Nhất là cái gọi là khỏa mãn đậu đỏ kia, uống cùng trà nóng, thưởng thức dưới gió đêm cùng ánh trăng, rất tốt.”

“Em không cần nói sang chuyện khác, anh đii đến đây xa như vậy không phải vì cùng em thưởng thức đồ ăn. Còn có!” Hắn chỉ vào cái bánh đậu đỏ kia.“Em thích ăn những cái này, ở Đài Loan cũng mua được, đây là điểm tâm của Lộc Đường, Đài Loan sớm đã bán từ lâu rồi.”

“Cái gì? Em như thế nào cũng không biết? Trời ạ……” Nàng khoa trương nhìn về phía giường, mặt nghiêm lại như cô gái bi thương.“Nhìn xem cuộc sống trước kia của em là cuộc sống gì a……”

“Chương Gia Phân!” Hắn thật sự muốn nổi bão.

“Được rồi.” Nàng cười hì hì, kéo hắn ngồi xuống, mở ví da ra, tìm ra một quả ngân giới, giúp hắn đội.“Em chính thức cầu hôn với anh.”

Cao Ân Dương giật mình ngạc nhiên.“Em nói cái gì……” Vấn đề này, chuyển biến quá nhanh, hắn tiêu hóa không được.

“Ông ấy sợ em là vì tài sản mới kết hôn với anh, rất nhiều kẻ có tiền đều nghĩ như vậy a, em là đáp ứng ông ấy sẽ không cùng anh đi đăng ký kết hôn, cũng sẽ không chính thức trở thành con dâu của ông ấy, ông ấy có thể hảo hảo yên tâm, em cũng đáp ứng sẽ rời khỏi Thải Hạc, rời đi làng model, nghe lời ông ấy đến Nhật Bản, ngoài ra, em cũng có yêu cầu, ông ấy cũng đáp ứng sẽ không gây khó xử cho ba em.”

“Cho nên…… Em bảo anh tới là……” Cao Ân Dương thông minh tuyệt hạng, nhưng giờ phút này lại đoán không ra suy nghĩ của Chương Gia Phân, hoặc là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”?

“Đừng nôn nóng, em hiện tại muốn cùng anh kết hôn, anh là lão công của em, em là thê tử của anh. Ta không cần trên danh nghĩa, cũng không cần anh phải ra mặt công nhận, em muốn trong lòng anh nghĩ, thê tử là Chương Gia Phân em là được rồi. Lão công trong lòng em, là Cao Ân Dương anh. Chúng ta ở cùng một chỗ, không cần ở thế tục này phải có căn cứ xác minh, cũng không cần các hình thức rườm rà, chúng ta yêu nhau, đây mới là điều quan trọng nhất……”

Cao Ân Dương lắng nghe.

Chương Gia Phân tiếp tục nói:“Nếu có một ngày chúng ta tách ra, đó là vì anh không thương em, em sẽ thực thương tâm, cho dù anh cho em phí phụng dưỡng cũng không bù lại được thương tâm của em…… Cho nên có hay không đăng ký kết hôn với em mà nói không quan trọng, quan trọng là anh yêu em. Mà ba anh, chỉ cần trên pháp luật em không phải là thê tử của anh, ba anh như thế nào có thể khó chịu, ít nhất sẽ không sợ hãi có một ngày tài sản của ông ấy sẽ bị em lấy mất, cho nên, em có thể đúng lý hợp tình cùng anh ở chung một chỗ. Hơn nữa, em cam đoan bên trong sự việc này, cũng không có một đáp ứng nào là chia tay với anh.”


Cao Ân Dương vừa mừng vừa sợ, hiện tại, hắn cuối cùng hiểu được …… Chương Gia Phân không có đào tẩu, giống như nàng đáp ứng rồi, sẽ chính mình đối mặt với ba hắn một lần. Mà nàng xử lý thật sự quá tốt, nhưng là nàng lại hy sinh quyền lợi thế tục của một thê tử. Mà hắn lại cảm thấy chính mình không làm gì lão ba, đại khái là rất khó tin tưởng, nhưng ba hắn lại bại bởi Chương Gia Phân nhỏ bé thông minh.

Cao Ân Dương cầm hai tay của nàng hỏi:“Em thật sự…… Nguyện ý không danh phận cùng anh ở chung một chỗ?”

“Đương nhiên.”

“Anh nghĩ chấm dứt Thải Hạc, hoặc là, đem Thải Hạc trả lại cho ba anh, xem ông ấy sẽ tìm ai kinh doanh, anh nghĩ rời khỏi. Đều bởi vì ba anh để ý anh dùng tiền của ông ấy để gây thành tựu cho em, cũng bởi vì anh lấy tiền của ông ấy để gây dựng sự nghiệp, anh lại có thành tựu, ba anh đều cho rằng ông ấy mới là lão đại, hại em cũng bị xem nhẹ theo. Anh nghĩ cùng em ở chung một chỗ, anh nghĩ đúng lý hợp tình sẽ dựa vào chính mình với em ở cùng một chỗ, em yên tâm, anh sẽ không để em đói bụng, anh sẽ tìm công việc khác, có lẽ tiền ít hơn, nhưng anh thật sự sẽ hảo hảo chiếu cố em. Như vậy có thể chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Nàng cười đến thực ngọt.“Điểm này, em đối với anh có tin tưởng. Cao Ân Dương cho dù hai túi của chính mình có trống trơn, cũng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân của hắn chịu đói, bởi vì anh siêu lợi hại a!”

Hắn nở nụ cười, chăm chú nhìn nàng thạt sâu.

Nơi này thực im lặng, ngoài phòng thực tối, ở dưới ánh đèn sáng, hắn âu yếm nhìn Chương Gia Phân, gương mặt nghiêm túc, chính là mỉm cười nhìn hắn. Ôn nhu như vậy, chân ý thật tình nghĩ đi theo hắn như vậy, cho dù không danh phận nàng cũng nguyện ý. Này không phải chân ái, cái gì mới tính là chân ái?

Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, mộng đẹp trở thành sự thật, khiến ánh mắt hắn vì cảm động mà mông lung.

Hắn ôm nàng, nhắm mắt lại, cảm nhận thời khắc hạnh phúc này.

“Anh thật sự rất yêu em……” Hắn nói.

“Em biết……” Chương Gia Phân thỏa mãn dựa vào ngực hắn, nàng nhìn cành hoa ngoài cửa sổ đang đong đưa, có gió thổi qua, phiến lá màu đỏ, đều rơi. Ánh trăng sáng, sắc hồng trong gió, ban đêm tối đen, tâm nàng lại cực nóng, được nam nhân của mình âu yếm ôm, làn da nàng cũng nhiệt liệt nóng ……

“Em cũng rất yêu anh.” Nàng ngẩng mặt, sát lại gần, hôn lên cái miệng của hắn.

Còn có cái gì nói tốt hơn sao? Về sau có cả đời có thể nói, trước triền miên rồi nói sau. Nàng kéo hắn hướng trên giường nằm xuống, nằm úp sấp trên người hắn, miệng cố ý nói:“Đến, thân ái……” (Chương tỷ thành sói rồi)

Hắn cười to.“Này…… Khí chất của em đâu?”

“Muốn em giúp anh cởi quần áo sao?” Ánh mắt của nàng rất sáng.

“Này!” Hắn cười to, như thế nào có thể làm cho nàng thay đổi như vậy? Đương nhiên chính mình động thủ thoát quần áo, ngay cả quần áo của nàng cũng cùng nhau thoát, hai người dây dưa, vừa cười vừa hôn lẫn nhau, cùng chui vào chăn bông, ở bên trong chăn làm xằng làm bậy, nhiệt tình giương oai.

Mà cơn gió đêm, ở dưới ánh trăng yêu mị vẫn thổi, giống như đang chúc mừng, chúc mừng hai người trong phòng hạnh phúc triền miên, chúc phúc cho bọn họ vĩnh viễn không xa rời nhau, vĩnh viễn nhớ rõ từng chút, giống như thời gian yêu nhau hiện tại, thẳng đến vĩnh viễn.

—Hết chương 24—

—CHÍNH VĂN HOÀN—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui