Phí Độ đã lên lầu, “Cụp” một tiếng, hình như khóa trái cửa rồi.
Lạc Văn Chu im lặng thở dài, cố đưa sự chú ý về điện thoại, hỏi Đào Nhiên: “Ông nói có người phóng hỏa đốt nhà họ Đổng, rốt cuộc nhà họ Đổng có cái gì đáng để đốt?”
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cháy tan hoang của Đổng Hiểu Tình. Nghiêm túc mà nói, tình hình không nghiêm trọng lắm, nơi cháy nằm ở phòng khách, đốt hết hơn một nửa đồ dùng gia đình, tường bị hun sém, vỏ carbon của ti vi hơi chảy, nhưng cả tường ti vi và tủ xung quanh đều còn ổn, các vật phẩm quan trọng như giấy tờ bất động sản và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo cũng bình yên vô sự.
“Trước đó chúng ta đã tra nhà họ Đổng ba lần, bao gồm các trang web hai cha con họ từng xem, hòm thư và phương tiện giao tiếp xã hội từng đăng nhập, cũng lục soát hết nhà cửa, mà còn có thể để sót, vậy hoặc là thứ ấy thật sự cực kỳ không hút mắt…”
Lạc Văn Chu cắt ngang: “Không được, phạm vi rộng quá rồi.”
“… Hoặc là lúc đó thứ ấy căn bản không ở nhà họ Đổng.” Đào Nhiên không hề vì bị cắt ngang mà giận, thong thả nói nốt, dừng một thoáng lại hỏi, “Có phải bên phía ông đang có việc gấp cần xử lý không?”
Lạc Văn Chu nhất thời á khẩu.
Đào Nhiên rất giỏi hiểu suy nghĩ của người khác, nói: “Thôi tôi cúp máy trước đây, xử lý bên này xong tôi sẽ làm báo cáo cho ông.”
“Khoan đã, Đào Nhiên,” Lạc Văn Chu vội nói, “Mức độ phức tạp của vụ án lần này có thể vượt khỏi tưởng tượng của chúng ta, lúc ra ngoài làm việc nhất định phải chú ý an toàn, từ giờ trở đi, quyết không cho phép những người tham gia vụ án này hành động đơn độc.”
Đào Nhiên đã hợp tác nhiều năm, nhận thấy sự nôn nóng của anh, dứt khoát đáp một câu “Hiểu rồi”, sau đó lập tức cúp máy.
“Đội phó Đào,” Tiêu Hải Dương vành mắt đỏ hoe đi tới, “Là giấy, em cho rằng mục tiêu của tên tội phạm nên là chế phẩm giấy hắn dùng để đốt sofa.”
Đào Nhiên: “Lý do?”
“Cháy nhà chung cư kiểu này, hàng xóm sẽ báo cháy rất nhanh, trừ khi xác định thứ mình muốn hủy đã đốt sạch, bằng không rất có thể sẽ vì đốt chưa hết mà để lại dấu vết,” Tiêu Hải Dương không tự chủ được nói nhanh hơn, “Ngoài ra, trình độ học vấn của Đổng Càn không cao, em đã tới nhà ông ta mấy chuyến, trong phòng khách ngoại trừ mấy tờ quảng cáo không biết ai nhét vào, thì không hề có sách vở gì khác, thứ cần viết viết vẽ vẽ đều ở trong thư phòng Đổng Hiểu Tình. Trong camera quay được kẻ phóng hỏa sau khi cạy cửa vào nhà họ Đổng đã ở lại chừng mười phút, đốt lửa không cần thời gian dài như vậy, nhất định là hắn đang tìm thứ gì đó…”
“Tìm được đem đốt, khi xác định nó đã cháy gần hết, lại ném lên sofa, đốt cả ngôi nhà.” Đào Nhiên nhíu mày, “Em không cảm thấy kỳ lạ ư? Người này đã có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào nhà Đổng Hiểu Tình, muốn cái gì cứ trực tiếp lấy đi không được à, tại sao nhất định phải đốt nhà? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn để lại hình ảnh, đây là cố ý gọi cảnh sát đến điều tra vụ án phóng hỏa?”
Tiêu Hải Dương ngớ ra, á khẩu không trả lời được.
“Hải Dương, cảm giác chuyện này mang đến cho anh, chính là trong mắt đối phương, món đồ trên tay Đổng Hiểu Tình không hề là bí mật gì đặc biệt ghê gớm, hắn cố ra vẻ huyền bí mà đốt… Đây là khiêu khích chúng ta.” Đào Nhiên chỉ di động của cậu, “Em đi tra xem, gửi tin nhắn cho em rốt cuộc là Đổng Hiểu Tình, hay có người hack số điện thoại của cô ta.”
Tiêu Hải Dương ấn điện thoại, chân lại không nhúc nhích: “Đội phó Đào, Đổng Hiểu Tình thật sự chết rồi ư?”
Lang Kiều đã gửi ảnh chụp hiện trường cho Đào Nhiên, bản thân Đổng Hiểu Tình cũng đã tới tay pháp y, Đào Nhiên thở dài, vỗ vai Tiêu Hải Dương.
“Em… em từng nói chuyện với cô ấy rất nhiều lần, cũng từng âm thầm đánh giá, cô ấy tuyệt đối không phải loại người sẽ dùng dao hành hung, cho dù có cảm xúc tiêu cực, cũng là nhằm vào những người chỉ trỏ cha mình, chưa từng giận lây sang người nhà nạn nhân vụ tai nạn,” Tiêu Hải Dương nói, “Cô ấy đâm người ta, sau đó lập tức bị tông chết diệt khẩu, nhà lại cùng một thời gian bị đốt, nhất định có người đang ở đằng sau thao túng…”
Đào Nhiên chậm rãi rút di động của Tiêu Hải Dương khỏi tay cậu, thấy trang cậu vừa xem là bản tin trên mạng.
Vụ anh em Chu Hoài Cẩn bị ám sát trước cổng bệnh viện đã lộ ra, báo chỉ đăng một tin vắn đơn giản, nêu danh tính người chết và hung thủ, người đọc lại nhao nhao phát huy trí tưởng tượng, thêm tiền căn hậu quả tự thấy là hợp lý cho câu chuyện li kì này.
Giọng Tiêu Hải Dương hơi run run: “Cô ấy thật sự không phải như bọn họ nói đâu.”
“Sư phụ anh khi còn sống từng hỏi anh một câu,” Đào Nhiên trả di động lại cho Tiêu Hải Dương, “Ông ấy hỏi anh là ‘Con có tin thiên lý sáng soi, báo ứng chính xác’ không?”
Tiêu Hải Dương sững sờ nhìn anh.
“Anh nói đương nhiên không thể tin, đây chẳng phải là mê tín dị đoan sao? Vả lại, lời người xưa luôn tự mâu thuẫn, lúc thì nói ‘Thiên lý sáng soi, báo ứng chính xác’, lúc lại nói ‘Người tốt chết sớm, kẻ xấu sống dai’, chẳng biết nên nghe ai.” Đào Nhiên cười, “Sư phụ anh liền nói ‘Con phải tin, bởi vì con là cảnh sát hình sự, khi truy tra hung hiềm, con chính là thiên lý. Sở dĩ câu này trở thành mê tín dị đoan, chỉ bởi vì các con ăn hại, bởi vì các con không điều tra ra sự thật, không rửa sạch oan khuất’ – nghe không màu mè nhưng rất có lý. Cùng nỗ lực nào đồng chí trẻ, trước tiên tra từ tin nhắn, có bất cứ ý kiến gì cứ chia sẻ ra mọi người cùng thảo luận, đừng một mình xoáy vào bế tắc, đi mau.”
Tiêu Hải Dương há miệng, đẩy kính, nhanh chóng đi nhờ bên kỹ thuật giúp đỡ.
Đào Nhiên nhìn quanh hiện trường hỏa hoạn hỗn loạn, thở dài, không biết có phải do vừa nhắc tới Dương Chính Phong với cậu nhóc bốn mắt hay không, anh vô thức lấy di động ra, hơi do dự, mở chương trình “Đọc truyện đêm khuya”.
Đề mục hướng dẫn đọc kỳ mới nhất đập vào mắt anh – “Tôi chưa từng gặp ngày nào tối tăm mà sáng ngời như vậy – Trích ‘Macbeth’, gửi bản thảo: Người Đọc Diễn Cảm.”
“FM 88.6” là di ngôn cuối cùng của Dương Chính Phong, chỉ có mình Đào Nhiên trong tình huống hoảng loạn cực độ nghe thấy, khi đó anh thậm chí không mang máy ghi âm, ngoại trừ ký ức hỗn loạn của anh, thì không có bất cứ bằng chứng gì.
Sau khi Lạc Văn Chu đưa ra điểm đáng ngờ hầm chui, cảnh sát cũng tiến hành điều tra theo lệ đối với câu di ngôn còn nghi vấn này – tra từ trong ra ngoài người phụ trách chương trình và nhân viên liên quan, song không thu hoạch được gì, bất luận nhìn từ mặt nào, đây chỉ là chuyên mục nghe đọc sách tiểu chúng để giải sầu.
Lúc ấy kết luận tổ điều tra đưa ra là, cái radio cũ Dương Chính Phong mang theo người trong cuộc vật lộn đã rơi khỏi túi quần, vừa vặn bật trúng kênh này, khả năng là Đào Nhiên vô tình nghe thấy tiếng radio báo kênh, trong tình huống như vậy sinh ra nhầm lẫn nhỏ.
Đào Nhiên chưa từ bỏ ý định, tự mình theo dõi chương trình này hai tháng, ngoại trừ tương đương với ôn lại môn “đọc thêm ngoại khóa trung học”, thì không thu hoạch được gì, ngay cả chính anh cũng đã chấp nhận là nghe nhầm… Nếu không phải anh bởi vậy mà hình thành thói quen nghe đọc sách, và phát hiện ID Người Đọc Diễn Cảm từ thú tiêu khiển tẻ nhạt này.
Người Đọc Diễn Cảm trước kia cả năm cũng chưa chắc xuất hiện một lần, Đào Nhiên vẫn hoài nghi là mình nghi thần nghi quỷ, chắc gì là sách người ta chọn có vấn đề – thế nhưng nửa năm qua liên tục ba vụ án, đều mơ hồ bị một chương trình đọc sách không hề liên quan phản chiếu, nếu là trùng hợp, không khỏi trùng quá rồi.
Sau vụ hỏa hoạn, trong phòng khách cháy sém, Đào Nhiên chăm chú nhìn tiêu đề kia suốt một phút, hơi rùng mình.
Bên kia, Lạc Văn Chu nặng nề tâm sự cúp điện thoại, một mình đi vài vòng trong phòng khách, sau đó quyết định lên lầu tìm Phí Độ. Lúc đi đến cầu thang, anh vô tình cúi đầu, nhìn thấy đường thông xuống tầng hầm.
Lạc Văn Chu chợt dừng bước, không biết làm sao lại nhớ tới miêu tả của Phí Độ về tầng hầm nhà họ trên đường đến bệnh viện Hằng Ái.
Chân Lạc Văn Chu chuẩn bị lên lầu ma xui quỷ khiến lại vòng xuống dưới.
Cầu thang thông đến tầng hầm có một chỗ ngoặt, khiến ánh sáng bên trên không chiếu xuống, hoàn cảnh càng tối hơn. Cuối cầu thang lắp thêm một cánh cửa chống trộm rất dày, trên có khóa bằng mật mã.
Lạc Văn Chu trừng mắt nhìn nhau với cái khóa mật mã kia một lát, lấy di động ra gọi Phí Độ, đổ chuông hai tiếng thì bị tắt luôn, hiển nhiên chủ nhà trên lầu không muốn nói chuyện với anh.
Lạc Văn Chu mở bàn phím nhập mật mã quan sát một lát, phát hiện nó còn nối với một thiết bị báo động – nói cách khác, khi có người muốn phá cửa, hoặc nhập sai mật mã, cả biệt thự sẽ vang lên tiếng chuông báo động như quỷ khóc sói gào.
“Không chừng có thể để thiết bị báo động gọi cái con chim cút trên lầu xuống, dù sao vẫn văn minh hơn tự mình đá cửa xông vào.”
Lạc Văn Chu nảy ra một chủ ý tệ lậu như vậy. Vết thương trên hông anh mặc dù không đáng ngại, nhưng cũng rất đau, hôm nay anh không hề muốn làm việc tốn thể lực như đá cửa, vì thế anh giơ bàn tay rất ngứa ngáy, nhập đại sáu số vào khóa mật mã, sau đó nhanh chóng bịt tai.
Nhưng đợi một lát mà thiết bị báo động trong dự tính không phát ra một âm thanh, đèn chỉ thị trên cửa chống trộm chớp nhẹ hai cái, lại tự mở ra “Cạch” một tiếng.
Lạc Văn Chu: “…”
Anh ngượng ngùng bỏ tay xuống, khó tin nổi mà nhìn chằm chằm cửa chống trộm trước mắt, lúc này mới ý thức được là mình vừa nhập ngày mẹ Phí Độ ngoài ý muốn qua đời.
Lạc Văn Chu tuyệt đối không ngờ mình lại may mắn đến thế, gõ bậy gõ bạ mở được mật mã, anh há hốc miệng một lúc lâu, chần chừ nhìn lên lầu, lại gọi cho Phí Độ – lần này tắt máy luôn rồi.
“Vậy thì không trách tôi được,” Lạc Văn Chu lẩm bẩm một tiếng, “Mọi sự im lặng với tôi đều là đồng ý.”
Anh đúng lý hợp tình cất bước đi vào góc thần bí nhất trong ngôi nhà này, mùi âm u ẩm ướt dưới lòng đất hất thẳng tới, vừa bật đèn thì lập tức ngây người ra-
Dưới hầm không có cái bàn học Phí Độ từng nói, cực kỳ trống trải. Mặt đất, tường, tủ, trần nhà… toàn bộ đều là một màu trắng bợt bạt, chính giữa có một thiết bị chiếu phô trương, màn hình to như màn hình cỡ nhỏ trong rạp chiếu phim, đối diện là một cái ghế nằm, trên ghế có dây đai, bên cạnh có một máy tính, một đống thiết bị phức tạp không biết dùng làm gì, và một cái tủ lạnh nhỏ.
Lòng bàn tay Lạc Văn Chu tự dưng rịn mồ hôi lạnh, anh kéo nhẹ cửa tủ lạnh, bên trong có mấy lọ thuốc nhỏ, trên hướng dẫn sử dụng toàn chữ nước ngoài chẳng biết là nước nào, đọc không hiểu gì hết.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy mình mơ hồ ngửi được mùi máu tươi.
Phí Độ đã làm gì ở đây?!
Nhịp tim Lạc Văn Chu nháy mắt tăng lên một trăm rưỡi, trong một lúc, đầu óc anh trống rỗng, cơ hồ đứng bất động tại chỗ, một vạn con ong mật bay một vòng quanh tai.
Một lúc lâu sau, anh cắn nhẹ đầu lưỡi mình, lắc đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ: “Không đúng, không nên, nơi này không có hung khí tiện tay.”
Với cơ thể yếu như sứa của Phí Độ, nếu hắn thật sự muốn làm gì, dùng tay không là không thể.
Lạc Văn Chu cố gắng trấn tĩnh, nhìn kỹ cái ghế nằm có dây đai kia, trái tim lơ lửng lại rơi “Bộp” xuống ngực, thở phào nhẹ nhõm – anh phát hiện mình đã lo sợ không đâu, dây đai trên ghế là kiểu dây an toàn, có thể tự cài tự cởi, thật sự dùng nó để làm chuyện giết người phân thây thì e rằng không tiện lắm.
Anh giơ tay sờ soạng cái ghế nằm bằng da, lần lượt chụp hình đống máy móc và lọ thuốc kỳ lạ, lặng lẽ gửi cho Lang Kiều, sai cô tra xem đây rốt cuộc là cái gì.
Lạc Văn Chu cầm tai nghe treo trên lưng ghế đeo lên, mở thiết bị nghe nhìn trước mặt.
Đầu tiên tiếng nhạc bài “You raise me up” êm dịu từ tai nghe chất lượng cực tốt chảy vào tai, trước giờ Lạc Văn Chu chưa từng ý thức được bài hát này lại êm tai như vậy, đang cảm khái thiết bị điện tử đắt có đạo lý của nó, thì một tiếng thét điên cuồng bất thình lình xuyên qua âm nhạc, dù tâm lý anh cực vững cũng không khỏi hơi run rẩy.
Lúc này, màn hình lớn đột nhiên sáng lên, anh lập tức ngẩng đầu nhìn-
Trên đó đang chiếu một đoạn phim trực tiếp cảnh giết người do một tên cuồng sát biến thái nước ngoài đăng lên từ mấy năm trước, hung thủ đã bị tiêm thuốc đi gặp Chúa của bọn Tây nhà họ, đoạn phim cũng bị chính phủ xóa sạch, song trên mạng ngầm vẫn còn đăng chui. Nạn nhân trong đoạn phim tru lên thảm thiết như súc vật hấp hối, tiếng thét và tiếng ca đan vào nhau trong tai nghe chất lượng khỏi chê, như hai cây roi quất vào linh hồn vậy.
Lạc Văn Chu không nhịn được giật tai nghe xuống tua nhanh, phần sau là các đoạn phim chém đầu, xử bắn, thành viên tổ chức cực đoan ngược đãi tù binh và con tin, các hình ảnh đẫm máu…
Di động Lạc Văn Chu để chế độ rung đột ngột rung lên, anh giật nảy mình, suýt nữa vứt luôn di động xuống đất, lúc nghe máy giọng cũng trở nên hơi khang khác: “A lô?”
“Sếp, anh đang ở đâu vậy? Có tiện nói chuyện không?” Lang Kiều hạ giọng hỏi, “Anh không xông vào ‘trung tâm cai nghiện’ phi pháp nào chứ?”
Lạc Văn Chu nhíu mày: “Trung tâm cai nghiện gì?”
“Ảnh anh gửi em đã nhờ người xem rồi,” Lang Kiều nói, “Là thiết bị giật điện, thuốc thì có thuốc gây nôn, thuốc an thần, còn có một số khác…”
Phần sau cô nói gì thì Lạc Văn Chu đã không nghe rõ.
Phí Độ sợ máu có thể nôn đến mất nước, sự run rẩy không dừng được trên tay khi nãy, khúc ca phát đi phát lại… dường như đều đã có lời giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...