Không cần Tô Yểu mở miệng, chỉ cần nhìn sắc mặt cô, Lương Sở Uyên liền đoán được kết quả.
Anh xụ mặt: [Tông Minh?]
Tô Yểu biết đã phạm "đại sai", đầu óc lập tức suy nghĩ đối sách, sau hai giây liền căng thẳng mà nhìn anh, "Ông xã, anh tức giận sao?"
Lương Sở Uyên: [...]
Thôi, không tức giận nổi.
[Kỳ thật ăn nướng BBQ không tốt cho sức khỏe.]
"Vâng vâng vâng," Tô Yểu nào dám phản bác, "Này không phải là do em không được chọn món sao." Nói xong cô lại lấy lại công đạo cho nướng BBQ, còn cường điệu, "Thỉnh chú ý, là bởi vì em không tham gia liên hoan, em mới được phần nướng BBQ này."
Trong mắt Lương Sở Uyên lộ ra ý cười, [em như vậy, làm anh cảm thấy, anh rất ngang ngược bá đạo.]
"Ngang ngược bá đạo thì sao, em liền thích anh như vậy." Nói xong, Tô Yểu liền đem miếng thịt cuối cùng nuốt vào trong bụng.
Lương Sở Uyên bị cô dỗ đến dễ bảo, [chờ anh về, anh cùng em ăn nướng BBQ.]
Tô Yểu mờ mịt, "Không phải anh nói ăn nướng BBQ đối với thân thể..."
Ánh mắt người đàn ông nhìn lại đây, cô lập tức sửa miệng: "Ăn nướng BBQ tốt! Cùng bạn trai ăn nướng BBQ tốt nhất."
Dung túng xuất phát từ tâm, Tô Yểu tự nhận cô dung túng thật sự vui.
*
Ngày hôm sau Hoàng Uyển cũng không xuất hiện.
Thời gian không đợi người, mấy người Tô Yểu chỉ có thể đi trước xem thiết bị cần trục hình tháp, trong lúc nghỉ ngơi xem di động, Hoàng Uyển vẫn không có tin tức.
"Cô nói cô ấy có thể đi đâu?" Đồng nghiệp Giáp hỏi Tô Yểu.
Tô Yểu lắc đầu, "Tôi không biết."
"Các cô không phải ở cùng một phòng sao?"
"Nhưng cô ấy cũng không nói với tôi." Tô Yểu lại nhắn cho Hoàng Uyển một tin, rồi sau đó thu hồi di động, "Vào đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu."
Sau khi hết bận thì trời đã tối, Tông Minh đặt phòng, muốn mời khách hàng ăn cơm, Tô Yểu không thoái thác được, chỉ có thể đi cùng.
Chờ khi đồ ăn lên bàn, Tông Minh lén gửi cho Tô Yểu một tin nhắn: Hoàng Uyển trả lời rồi.
Tô Yểu kiểm tra hộp thư, cũng không thu được tin tức gì, đoán có thể Hoàng Uyển chỉ trả lời Tông Minh, liền nhắn lại: Vậy là tốt rồi.
Ngay sau đó Tông Minh liền chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện của anh ta và Hoàng Uyển.
Trên hình, Hoàng Uyển còn lấy cái lý do buồn cười đến cực điểm.
Cô ta nói cô ta uống say quá, bây giờ mới tỉnh.
Tô Yểu kéo kéo khóe miệng.
Không thể chậm trễ khách hàng, cô lật di động úp xuống, không xem nữa.
Bốn ngày sau đó, Hoàng Uyển đều không xuất hiện.
Tô Yểu mừng rỡ nhẹ nhàng, Hoàng Uyển không ở phòng, vừa lúc cô có thể nói chuyện phiếm với Lương Sở Uyên không cần kiêng nể gì.
Ngày cuối cùng ở Vân Thành, Hoàng trên cơ bản chính là tiếp khách hộ.
Này không phải việc của Tô Yểu, nhưng Điền Lệ Quân nói cô làm, cô cũng chỉ có thể nhận lệnh.
Xã giao đến cuối buổi, cô uống vào không ít rượu, kết quả này vẫn là nhờ có người chắn hộ vài lần.
"Còn chịu được không?"
Tô Yểu đầu nặng chân nhẹ, có người đặt tay lên vai mình, cũng không quan tâm là ai, cô liền xua tay cự tuyệt, "Tôi không sao."
Tông Minh nhìn bàn tay thất bại của mình, buồn bã mất mát, nhưng cũng không rối rắm lâu lắm, anh ta nhờ một đồng nghiệp nữ khác còn thanh tỉnh lại đỡ Tô Yểu, hộ tống một đường, thẳng đến khi đưa các cô an toàn về phòng mới rời đi.
Tô Yểu ngã vào giường, di động trong túi chấn động hồi lâu, cô đều không nghe được động tĩnh, ngủ một giấc đến bình minh.
Tỉnh lại thiếu chút nữa bị hương vị trên người chính mình huân cho phun ra.
Nghiêng ngả lảo đảo đi đến phòng tắm, xả xong nước nóng, đầu còn có chút váng vất, cô ngồi xuống giường, lấy di động, hơn mười tin nhắn chưa đọc làm cô hoảng sợ, toàn bộ của Lương Sở Uyên.
Cô click mở nhìn thấy--
Lương Sở Uyên nói anh về nước sớm, muốn tới Vân Thành tìm cô.
Tin nhắn đến lúc rạng sáng nay, Tô Yểu áp xuống tâm tình đang nhảy nhót, lập tức tra chuyến bay, tính chênh lệch giờ, chuyến bay gần nhất hạ cánh lúc 8h tối.
Nhưng 5 giờ chiều cô phải rời Vân Thành...Nhưng vấn đề này không lớn, cô nói với những người khác một tiếng là được.
Vừa đúng là cuối tuần, về muộn một ngày cũng không vấn đề gì.
Cô nằm úp lên trên giường, lắc lư chân đánh chữ: Vậy em đi sân bay đón anh?
Thần kỳ chính là Lương Sở Uyên lại trả lời ngay.
Anh nói: Em ở khách sạn chờ anh là được.
...!
Hoàng Uyển nói để hành lý của cô ta trước quầy lễ tân là được.
Mấy người đồng nghiệp đối với việc cô ta chiếm danh ngạch công tác nhưng lại không hề tận chức có phê bình kín đáo, Tô Yểu cũng không muốn tham gia thảo luận, sau khi tạm biệt bọn họ liền đến quầy lễ tân đổi gian phòng tiêu chuẩn thành phòng có giường lớn, cô ở phòng mới ngủ bù, ngủ gần một ngày, lúc đồng hồ báo thức vang lên tỉnh lại, vừa lúc Lương Sở Uyên hạ cánh.
Anh nói anh đến Vân Thành.
Nhân thời gian anh đi đến trung tâm thành phố, Tô Yểu ca hát đi vào phòng tắm, tắm đến thơm ngào ngạt mới đi ra, thay váy hai dây màu tím mà đến Vân Thành vẫn không có mặc, ngồi ở mép giường trong chốc lát liền thu được tin nhắn của Lương Sở Uyên.
Lương Sở Uyên: Anh đến dưới lầu.
Không thể ngồi trong phòng chờ anh nữa, Tô Yểu mặc vào một kiện áo dệt kim hở cổ màu trắng, hưng phấn xuống lầu.
Mới ra thang máy liền nhìn thấy người ngày đêm mong nhớ, khóe miệng cô cong lên.
Bước nhanh qua, ôm chặt anh.
Phát hiện anh gầy đi rất nhiều.
Cô tách ra khoảng cách giữa hai người, vội vàng nhìn anh hỏi: "Mới tách ra có một tuần, sao anh gầy nhiều như vậy?"
Lương Sở Uyên giống như không nghe được cô hỏi chuyện, anh ôn nhu nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt ôn nhuận của cô, [anh phải cho em một kinh hỉ.]
Tô Yểu trừng anh, "Anh đừng có nói sang chuyện khác!"
Bả vai lại trầm xuống, Lương Sở Uyên cúi người xuống, môi tới gần lỗ tai cô.
"Yểu Yểu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...