Tô Minh Liên hít một hơi thật sâu, vội vàng đứng dậy, hoảng loạn tìm thuốc giải.
Trong lọ thuốc giải chỉ còn một viên, nàng ta vừa đổ ra thì tay run, lọ thuốc rơi vỡ, cũng không biết thuốc giải đã lăn đi đâu rồi nữa.
Tô Minh Liên mặc kệ mọi thứ, ngồi xổm xuống tìm viên thuốc trong đống mảnh vỡ.
Mảnh sứ cứa vào tay nàng hai vết, nàng ta tùy tiện dùng vạt váy lau vết máu, cuống cuồng tìm kiếm.
Mắt nàng ta tinh tường phát hiện viên thuốc màu ngọc lăn ra ngoài cửa, mặt mày vui vẻ, vội vàng che tay đi nhặt.
Ai ngờ khi đến cửa, nàng ta không để ý dưới chân, bị ngưỡng cửa vấp ngã ra ngoài.
Trán đập vào phiến đá xanh, máu tươi tuôn ra, nàng ta cũng lập tức ngất đi.
Một lúc sau, một con mèo nhỏ nằm trên tường tỉnh dậy, đi qua cửa phòng Tô Minh Liên ngửi ngửi viên thuốc màu ngọc, dùng lưỡi liếm một cái rồi ăn mất, sau đó thảnh thơi rời đi.
Quyển Quyển về nhà ngủ liền một ngày một đêm, Lâm thị gọi thế nào cũng không tỉnh, tưởng có chuyện gì xảy ra, nàng sợ hãi khóc mãi.
Nàng gọi đại phu của Hồi Xuân Đường đến, nhưng đại phu cũng không nhìn ra bệnh gì, miệng nói không sao, nhưng Lâm thị vẫn không ngừng lo lắng.
Ngư Tây Hành xin phép nghỉ để ở nhà với nàng, ngay cả Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh cũng biết muội muội của mình gặp chuyện, hai ngày nay ngoan ngoãn đến học đường, tan học xong làm xong công khoá rồi mới đến Giáng Vân Hiên thăm muội muội.
Quyển Quyển cảm thấy mình ngủ rất lâu, khi nàng tỉnh dậy, vừa lúc là rạng sáng.
Ngư Bạch Quất và Ngư Nam Tinh trước khi đến trường chạy đến Giáng Vân Hiên thăm muội muội, tưởng rằng muội muội vẫn còn ngủ, kết quả vừa vào đã thấy đôi mắt long lanh của nàng, cả hai ngây người, cuối cùng vẫn là Ngư Bạch Quất phản ứng trước, vội vàng gọi mẫu thân.
“Mẫu thân! Muội muội tỉnh rồi!”
Lâm thị ở ngoài viện ăn cơm, nghe thấy lập tức đặt bát đũa xuống bàn chạy vào.
Thấy Quyển Quyển cười toe toét với nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quyển Quyển của ta, con làm ta sợ chết đi được!”
Ngư Tây Hành bước vào, đuổi hai nam hài đang canh bên giường Quyển Quyển ra ngoài đi học.
Quyển Quyển không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lòng nghĩ đến kế hoạch của Quý phi hại đại ca, nàng lo lắng không thôi.
[Hình như mình đã ngủ lâu lắm rồi nhỉ, cũng không biết Quý phi có đặt búp bê vu cổ trong viện của đại ca chưa nữa, nhìn vẻ mặt của phụ mẫu, chắc đại ca vẫn chưa có chuyện gì, ta phải làm gì để cứu đại ca đây!]
[A a a a! Sao Quyển Quyển lại không biết nói chứ!]
Mấy ngày năm Lâm thị vốn lo lắng quá nhiều, nghe thấy lời này nếu không có Ngư Tây Hành phía sau đỡ, nàng đã ngã xuống đất rồi.
Ngư Tây Hành cúi đầu, nhẹ giọng an ủi nàng: “Không sao đâu Nguyệt nhi, hôm nay sau khi hạ triều ta sẽ tâu với hoàng thượng đi xem A Tự, đừng lo lắng, nàng ở nhà chờ ta, sẽ không có chuyện gì đâu.
”
Lâm thị tựa vào lòng Ngư Tây Hành, mắt rưng rưng gật đầu.
“Thải Xuân, đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi.
”
Ngư Tây Hành thu xếp xong lập tức xuất phát đến hoàng cung.
Ngư Quyển Quyển lo lắng uống sữa, nghĩ cách ứng phó.
[Ngư Quyển Quyển à! Mau nghĩ xem ngươi có cách nào cứu đại ca không đi!]
[Cố lên! An nguy của đại ca phụ thuộc vào ngươi đó!]
Suy nghĩ nát óc hồi lâu, Quyển Quyển đành bỏ cuộc, nằm ngửa trên giường như một con cá muối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...