Tô Minh Liên sợ nhất là đau đớn về thể xác, nàng ta la lớn.
“Phụ thân, nếu hôm nay người đánh con, ngày mai con về nhà mẫu thân của con, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết Tuyên Bình Hầu ngược đãi tức phụ, hơn nữa Tiểu Cẩm và Vi Nhi trở về tìm mẫu thân thì các người không biết ăn nói thế nào đâu.
”
Lão Hầu gia tức đến nghẹn lời, hắn lắc lư một chút rồi ngồi phịch xuống ghế, mắng: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! ”
Năm đó kinh thành bao nhiêu danh môn quý nữ, sao Lâm Trấn An lại để mắt đến nàng ta chứ!
Gia thế không nói, tính cách và phẩm chất cũng không có điểm nào tốt cả.
Lâm thị lo lắng phụ thân của mình bị tức đến bệnh, vội lên tiếng: “Phụ thân, đừng giận nữa, chờ chút để đại phu đến xem thế nào.
”
Nhìn thấy mẫu thân khóc sướt mướt, ngoại tổ phụ tức đến tái mặt, ngoại tổ mẫu càng như già đi mười tuổi, trong lòng Quyển Quyển có chút áy náy.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng lòng của Tô Minh Liên.
[Lâm Kinh Nguyệt, ngươi vẫn nên giữ lại chút nước mắt đi, đợi vài ngày nữa khi Quý phi nương nương bỏ thuật phù thủy vào viện của Ngư Thời Tự, lúc đại trưởng tử của ngươi bị xử tử rồi khóc cũng chưa muộn!]
Nói xong, Tô Minh Liên lạnh lùng quét mắt qua mấy người họ.
Đã xé rách mặt nạ, nàng ta cũng không định giả vờ hiền thục nữa, dù sao chỉ cần Tiểu Cẩm của nàng ta vẫn là đích tôn duy nhất của phủ Tuyên Bình Hầu thì không ai có thể động đến địa vị của nàng ta cả!
Vì nàng ta sớm đã cho Lâm Trấn An uống thuốc tuyệt tử khi thành thân rồi!
Tiểu Cẩm của nàng ta sẽ là thế tử tương lai của phủ Tuyên Bình Hầu!
Nghĩ đến đây, Tô Minh Liên cười lạnh rồi quay người ra ngoài.
[Trở về bỏ thuốc vào cơm của hai lão già này, ngày mai một người đột quỵ một người liệt não, xem sau này ai dám chống lưng cho Lâm Kinh Nguyệt nữa]
Quyển Quyển mở to mắt, tức đến mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Sao lại có người xấu xa như vậy chứ!
….
Trong phòng, đại phu rửa vết thương cho Quyển Quyển, sau khi thoa thuốc xong thì băng bó lại.
Quyển Quyển nhìn tay mình bị băng bó như cái móng heo nhỏ, khó chịu lắc lắc.
Lâm thị vội vàng giữ tay nàng lại, đau lòng an ủi nàng.
Vừa rồi khi băng bó, để mẫu thân không buồn, Quyển Quyển luôn nhịn không khóc, ngay cả đại phu cũng nói chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan như vậy.
Lâm thị biết đứa trẻ này hiểu chuyện, nàng hận vì sao vết thương này lại không ở trên người mình.
Quyển Quyển đưa tay nhỏ còn lại chạm vào ngoại tổ phụ, rồi lại chạm vào ngoại tổ mẫu.
Vừa rồi nàng nghe thấy tiếng lòng của nữ nhân xấu xa ia, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ bị hạ độc, nên nàng dùng hết toàn bộ pháp lực nhỏ nhoi của mình trong một tháng qua chuyển sang cho hai người lớn tuổi này.
Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đối xử với nàng rất tốt, hơn nữa nếu họ xảy ra chuyện thì mẫu thân của nàng sẽ rất buồn.
Sau khi làm xong việc này, Quyển Quyển mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ở bên kia, Tô Minh Liên về phòng, lấy ra một cái rương cũ kỹ dưới giường, bên trong bày đầy các loại lọ chai.
Nàng ta mở ra, đổ bột bên trong ra một tờ giấy, sau đó đặt rương lại chỗ cũ.
Khi nàng ta đi đến bàn, chân bỗng bủn rủn, cả người không kiểm soát được ngã nhào xuống bàn, mũi miệng đối diện với đống bột kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...