Độc Tài & Kiêu Hãnh

-Ahn! Đường này không phải đường về nhà! Anh định đưa tôi đi đâu vậy hả?

Thấy lộ trình được thay đổi, nó đâm ra luống cuống. Bây giờ không về nhà, thì anh ta đưa nó đến đâu chứ?

-Tôi quên nói với em, ở bệnh viện tôi vẫn còn một số công việc chưa giải quyết xong. Cho nên, tôi muốn đến đó giải quyết. Nếu em muốn về nhà, thì tự đón taxi về đi. Tôi sẽ không ngăn cản em đâu!

Đúng vậy! Ban đầu anh có hứa là đưa nó về nhà trước. Sau đó, anh mới đến bệnh viện, để giải quyết một số chuyện. Nhưng mà khi quyết định, thì anh lại đổi ý. Tốt nhất là: Anh nên canh chừng nó thật kĩ. Nếu không, con mèo ngốc này của anh, nhất định lại sẽ chạy lung tung.

-Anh.. Anh làm như vậy là ý gì chứ?-Nó hét, anh im lặng-Tôi muốn về nhà! Ahn, đưa tôi về nhà đi! Có được không? Năn nỉ anh đó!-Cứng rắn không được, nó chuyển sang mềm dẻo. Chà! Đúng như dự đoán, Ahn lập tức cho xe dừng lại.

Quay sang ai kia, anh cau mày: Anh có nghe nhầm không, nó là đang năn nỉ anh sao?

-Huỳnh Tiểu Như! Em vừa mới nói gì vậy? Tôi nghe không được rõ! Em nói lại có được không?

Nhìn Ahn, nó lắc đầu. Cái tên hắc ám này, rõ ràng là nó nói rất rõ. Vậy mà anh ta, lại cố tình hỏi lại. Bây giờ anh ta muốn nó, phải cầu xin mới chịu về nhà sao?


-Tôi..

_________________

*Cộp*

*Cộp*

“ Người con trai này, quan trọng với mình vậy sao? Dù anh ta luôn lạnh nhạt, thì mình vẫn rung động là thế nào? Trịnh Minh Minh! Mày nên tỉnh lại đi! Anh ta không bao giờ, có tình cảm với mày đâu! Không bao giờ! ”

Quan sát anh đối với cô, cũng giống như một thói quen ăn sáng vậy. Nhưng sau mỗi lần quan sát, thì cô lại có cảm giác rất đau. Đau đến độ, không biết phải diễn đạt như thế nào nữa. Chỉ có thể làm học trò của người mình thích. Thì quả thật, sống cũng không bằng chết!

-Tan học đã lâu rồi, em vẫn còn ở đây sao?

Hướng mắt ra xa xăm, anh bất giác lên tiếng. Khi nghe được giọng Rin, Minh Minh gật nhẹ đầu:


-Dạ. Em định lên sân thượng hóng gió một chút. Sau đó mới trở về nhà. Nhưng không ngờ, em lại gặp thầy ở đây!

Cô lúng túng đáp lại. Lúc này, Rin mới vội mỉm cười. Quay lại nhìn cô, anh trầm giọng:

-Hóa ra là vậy! Chắc là thầy, đã làm cụt hứng hóng gió của em rồi! Nếu vậy, thì thầy đi trước đây!

Sau khi nói xong, anh vội vã bỏ đi. Cô không nhìn theo anh như thường ngày. Mà lặng lẽ quay mặt về phía khác.

“ Đồ ngốc! Mày đừng cố chấp nữa, có được không? ”

________________

*Cộp*

-Hoàng thiếu gia! Đây là cafe của cậu. Nếu không còn gì khác, tôi xin phép đi làm việc của mình! Có lẽ cậu Ahn, sẽ đưa tiểu thư về nhanh thôi! Cậu không phiền..

-Được rồi!-Min cướp lời-Dì cứ đi làm việc của mình đi! Tôi ở đây chờ con bé là được rồi!-Anh nói thêm. Nghe xong, dì quản gia gật nhẹ đầu, rồi từ từ lui vào trong.

Khi bóng dáng của bà khuất xa, Min bất giác thở phào. Nếu anh không cướp lời, chắc chắn bà sẽ thấy nét mặt chờ đợi người đến khó coi của anh. Mà cái tên anh họ này cũng kỳ lạ, định cho anh chờ dài cổ hay sao? Đúng là Ahn! Rất rất rất tuyệt tình!

“ Lý Ân Tinh! Anh là đang thử thách lòng kiên nhẫn của em sao? Được! Em nhất định không bỏ cuộc! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui