Độc Tài Chi Kiếm


Độc tài chi kiếm
Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
Chương 3: Châm cứu
Dịch giả: Freya
Biên tập:
Biên dịch:
Nguồn: Bạch Ngọc Sách

Vào phòng Lâm Hân Nghiên, tông màu chủ yếu là vàng, bên trong bày đủ loại thú bông hoạt hình, trông vô cùng đáng yêu. Rất nhiều thú bông hoạt hình kì lạ và độc đáo, cũng giống như tính cách của Lâm Hân Nghiên vậy, tinh quái, nghịch ngợm nhưng mạnh mẽ.
Phòng tắm ở trong góc phòng, được ngăn cách bằng cửa kính mờ, bên trong truyền đến tiếng kêu của Lâm Hân Nghiên.
"Lâm Hân Nghiên, cậu không sao chứ?" Nhiếp Phàm chần chừ một chút, gõ cửa phòng tắm.
"Tôi ngã sấp xuống, chân không có cảm giác, không đứng dậy được!" Giọng Lâm Hân Nghiên nghẹn ngào, hai chân đột nhiên mất cảm giác, cho dù là ai cũng sẽ sợ hãi.
Nhiếp Phàm đẩy cửa, phát hiện cửa phòng tắm đã bị khóa trái.
"Cậu khoác khăn tắm rồi mở cửa ra được không?" Nhiếp Phàm sốt ruột nói, Lâm thúc có ân với nhà hắn, hắn có nghĩa vụ chăm sóc tốt Lâm Hân Nghiên, nếu Lâm Hân Nghiên có chuyện xảy ra, hắn cũng không biết ăn nói với Lâm thúc thúc thế nào.

"Không được, tôi không với tới. . ." Lâm Hân Nghiên nghẹn ngào nói, cô nỗ lực muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn không có cảm giác như cũ, điều này khiến cô cảm thấy khủng hoảng.
Cứu người quan trọng hơn, sự cấp tòng quyền [1], Nhiếp Phàm kêu to một tiếng, đẩy mạnh, khóa phòng tắm bị đứt đoạn ngay lập tức.
[1] Thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo.
Nhìn thấy Nhiếp Phàm tiến vào, Lâm Hân Nghiên ngồi trên mặt đất ngẩn người, cô không ngờ Nhiếp Phàm có thể vào được, hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng lấy tay che.
Nhiếp Phàm vào, thấy phòng tắm bừa bộn, Lâm Hân Nghiên dựa bên bồn tắm lớn, lộ ra cái cổ duyên dáng và xương quai xanh tinh tế, bàn tay trắng nõn che ngực lại khó nén cảnh xuân tiết ra, da thịt căng mịn giống như dương chi bạch ngọc [2]. Khuôn mặt vì ngượng ngùng mà ửng hồng, tóc ướt sũng vắt sau lưng càng tăng thêm phần xinh đẹp quyến rũ. Nhiếp Ngôn cũng không rảnh thưởng thức cảnh xuân trước mắt, thuận tay lấy khăn tắm trên giá xuống, choàng lên người Lâm Hân Nghiên.
[2] Thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, vô cùng trân quý.
"Cậu có sao không?" Nhiếp Phàm ngồi xổm xuống hỏi.
Lâm Hân Nghiên kéo khăn tắm che người, lúc này lòng cô rối như bòng bong, trên người chỉ khoác một cái khăn tắm, lại bị Nhiếp Phàm tiến gần như thế. Bởi vì khẩn trương mà ngực càng không ngừng phập phồng, làn da ửng hồng khác thường, cô đột nhiên cảm thấy phần lưng đau nhức, không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ khổ sở, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Vừa rồi lúc đứng lên không cẩn thận trượt chân, nửa người dưới không có cảm giác, Nhiếp Phàm, chẳng lẽ tôi bị liệt rồi?" Nói tới đây, sắc mặt Lâm Hân Nghiên trắng bệch, nước mắt lã chã.
"Cậu ngã ở đâu?" Nhiếp Phàm nhẫn nại hỏi, "Chân của cậu trước kia có tới kiểm tra ở bệnh viện không?"
"Vừa rồi đầu gối đụng vào bồn tắm. . . Lúc trước kiểm tra ở bệnh viện không có vấn đề gì, vừa rồi lúc tôi đứng lên, thấy chân không có chút sức lực nào rồi ngã sấp xuống." Lâm Hân Nghiên hoảng loạn nói.
Nhiếp Phàm hiểu biết chút ít, vươn tay phải, trấn an: "Tạm thời cậu đừng nhúc nhích."
Khăn tắm chỉ có thể che đến phần bắp đùi Lâm Hân Nghiên, hơn nửa đùi của cô lộ ra ngoài, đôi chân thon dài trắng nõn làm người động tâm.
"Cậu muốn làm gì?" Lâm Hân Nghiên thấy Nhiếp Phàm vươn tay qua đây, hai má ửng đỏ, chỉ cách một tầng khăn tắm khiến cô cảm thấy toàn thân trống rỗng, giống như trần truồng trước mặt Nhiếp Phàm, cảm xúc khẩn trương, sợ hãi, thẹn thùng đan xen.
Lúc này mặt Lâm Hân Nghiên ửng đỏ, mái tóc buông trước ngực, đôi mắt sáng có xuân ý quyến rũ lòng người. Không thể không nói, Lâm Hân Nghiên so với những cô gái hắn từng gặp qua xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Thả lỏng một chút!" Nhiếp Phàm thu lại tạp niệm trong lòng, trầm giọng nói, tay phải khoát lên bắp đùi Lâm Hân Nghiên, cảm thụ khí mạch ở đó.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Phàm, Lâm Hân Nghiên định nói nhưng lại nuốt trở về. Lúc này cô cảm thấy Nhiếp Phàm bình tĩnh giống như một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, lòng cô cũng dần dần bình ổn, nhưng cảm giác khác thường trên đùi khiến cô run rẩy.
"Không phải bệnh nặng gì, điều dưỡng một hai tháng là được, về sau tắm ít thôi, cho dù có tắm cũng được ngâm bồn lâu quá." Nhiếp Phàm nói, đều là vì bệnh yêu sạch sẽ.
"Cậu biết y thuật?" Lâm Hân Nghiên kinh ngạc hỏi, Nhiếp Phàm có vẻ không giống tâ, nhưng phương pháp của hắn cũng không giống trung y, trung y xem bệnh đều là bắt mạch ở tay, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua có người bắt mạch trên đùi giống Nhiếp Phàm.
"Biết một ít, tôi dìu cậu đứng lên, ngồi lâu trên đất cũng không tốt." Nhiếp Phàm không nói gì về y thuật của mình.
"Ừm." Nghe Nhiếp Phàm nói không phải bệnh nặng, Lâm Hân Nghiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện hoàn cảnh xấu hổ hiện tại. Trên người cô chỉ khoác một cái khăn tắm, tay chân đều lộ ra ngoài, chỉ cần hơi không chú ý, khăn tắm sẽ rơi xuống.
"Tôi dìu cậu đến giường."
Lâm Hân Nghiên định nói gì đó, chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng, bỗng chốc bị bế lên, không ngờ Nhiếp Phàm có khí lực lớn như vậy, lồng ngực dày rộng của Nhiếp Phàm làm người khác cảm thấy bình an.
Nhiếp Phàm cảm giác có một mùi hương thơm ngát thanh nhã tiến vào mũi, không khỏi cúi đầu nhìn Lâm Hân Nghiên. Trên người cô khoác khăn tắm, chỉ có thể che khuất những nơi trọng yếu, bên mép khăn tắm lộ ra một đôi vai tròn gầếu, chỗ bị khăn tắm che lấp là đường cong hoàn mỹ phập phồng, đôi chân tuyết trắng thon dài trời cho, nhưng bắp đùi hoàn mỹ lại có khối bầm trên đầu gối khiến người ta cảm thấy không đành lòng. Tay phải nâng ở chỗ mông Lâm Hân Nghiên, cảm giác được nhục cảm mịn màng. Trong đầu hắn không khỏi thoáng qua một ý nghĩ, không ngờ nha đầu này cũng rất có hương vị phụ nữ.
Ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua, Nhiếp Phàm lại nhớ tới những lời Lâm Quyền nói, tâm tình dần nguội lạnh. Nhiếp Phàm a Nhiếp Phàm, sao mày lại có suy nghĩ không thực tế như vậy. Hắn tự giễu trong lòng, đặt Lâm Hân Nghiên xuống giường.
Lâm Hân Nghiên vội vàng lấy chăn đắp kín, vừa rồi tay Nhiếp Phàm đặt lên đùi cô, có chút khô ráp làm cô ngứa ngáy. Nhiếp Phàm sẽ không thấy gì chứ? Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, gò má không khỏi nóng lên. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, lòng không khỏi gợn sóng. Nhiếp Phàm dường như không khiến người ta chán ghét như hồi nhỏ.
"Chỗ va chạm cũng không nghiêm trọng, đổ chút rượu thuốc lên là được, tủ thuốc nhà cậu ở đâu?"
"Ngăn tủ bên cạnh phòng khách." Lâm Hân Nghiên không dám nhìn Nhiếp Phàm, cúi đầu nói khẽ.
Nhiếp Phàm cầm hộp thuốc tới, lấy ra một lọ thuốc bên trong, đổ một ít lên tay rồi chà chà, nhìn Lâm Hân Nghiên nói: "Sẽ hơi đau, chịu đựng một chút."

Lâm Hân Nghiên nhăn mặt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhưng lập tức gật đầu, cắn răng tỏ vẻ không có việc gì.
Nhiếp Phàm buồn cười nhìn cô, tay xoa tại chỗ đầu gối bầm tím, bắt đầu mát xa. Làn da mà hắn tiếp xúc nhẵn nhụi mịn màng, giống như vuốt ve lên tơ lụa, cho dù định lực của Nhiếp Phàm không bình thường cũng không khỏi động tâm, nhanh chóng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nghĩ nhiều.
Lâm Hân Nghiên cảm thấy tay Nhiếp Phàm không ngừng xoa nắn trên đầu gối mình, mặt lại đỏ bừng, thủ pháp của Nhiếp Phàm có vẻ chuyên nghiệp, xoa nắn vừa phải, tuy hơi đau nhưng có thể chịu được. Lâm Hân Nghiên cắn môi dưới, không để mình kêu lên, nhưng ngẫu nhiên vẫn không nhịn được mà phát ra một hai tiếng rên rỉ, nghe thanh âm của mình, mặt cô càng đỏ.
Vụng trộm nhìn Nhiếp Phàm, người này vẫn không có phản ứng gì, động tác vẫn chuyên tâm như cũ, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, mai lại bôi hai lần nữa là được." Nhiếp Phàm xoa xoa tay, lại lấy ra một gói to cũ kĩ từ trong phòng mình.
"Dùng để làm gì vậy?" Lâm Hân Nghiên nhìn túi trong tay Nhiếp Phàm, túi này không lớn nhưng có vẻ rất nặng.
"Châm." Nhiếp Phàm cười, mở túi ra, Lâm Hân Nghiên kinh ngạc phát hiện, trong đó là kim châm lớn nhỏ không đều có tạo hình kì quái.
"Cậu sẽ không định dùng cái này châm tôi chứ?" Sắc mặt Lâm Hân Nghiên cổ quái, cô từng nhìn mấy thứ này trên TV, cảm thấy một người bị châm đầy kim rất ghê rợn.
"Cậu cũng có thể chọn không châm, nhưng bệnh của cậu, lúc còn trẻ thì không sau, nếu để lâu thì sẽ vô cùng nghiêm trọng, khi đó đến bệnh viện cũng không chữa được."
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Lâm Hân Nghiên hé ra vẻ mặt đau khổ.
Nhiếp Phàm nhún vai, cười nhẹ nói: "Người khác thì tôi còn lười châm cho hắn."
"Có phải rất đau hay không?"
"Hẳn là không, cô không có cảm giác gì, có dám thử hay không?" Nhiếp Phàm trêu ghẹo nhìn cô.
Lâm Hân Nghiên chần chừ một chút rồi cậy mạnh gật đầu, hỏi: "Nhiếp Phàm, sau cậu lại biết những thứ này?"
"Tổ tiên truyền xuống, hẳn là Lâm thúc thúc cũng biết, cha tôi có nghiên cứu 《 Hoàng đế nội kinh 》, Lâm thúc thúc từng yêu cầu cha tôi dạy một ít nhưng chỉ học sơ sơ mà thôi. Bên trong 《 Hoàng đế nội kinh 》 có ba phần, một là trung y, hai là châm cứu, ba là thuật dẫn đường. . ."
"Thuật dẫn đường là gì?"

"Một loại khí công cổ xưa, dùng để cường thân kiện thể, có lẽ cũng sắp thất truyền rồi." Nhiếp Phàm cười, vừa nói vừa lấy ra ba chiếc kim, hơ trên ngọn nến rồi thành thạo châm vào cẳng chân và trên đầu gối Lâm Hân Nghiên.
Lâm Hân Nghiên thấy Nhiếp Phàm châm kim lên đùi mình, đã chuẩn bị kêu đau rồi, lại phát hiện không đau mà chỉ có hơi tê mà thôi, giống như chạm vào thảm cỏ gai lót sàn.
"Có cảm giác gì?" Nhiếp Phàm cười nhìn Lâm Hân Nghiên, hỏi.
"Không đau chút nào, có hơi tê tê, lại hơi lạnh, đợi chút. . . Chân có cảm giác rồi. . . Giống như có con sâu dần dần chui lên, chân bắt đầu có cảm giác rồi!" Lâm Hân Nghiên cảm thấy thật thần kỳ, quả là khó có thể tin, vì sao ba cây châm nhỏ lại có hiệu quả như vậy.
Một lát sau, Nhiếp Phàm rút châm ra, nói: "Ba châm này chỉ có thể giúp cậu thuyên giảm một chút, nếu muốn trị tận gốc. . ." Nhiếp Phàm nhìn Lâm Hân Nghiên.
"Muốn trị tận gốc thì phải làm gì?" Lâm Hân Nghiên hiện tại cảm thấy vô cùng hứng thú với châm cứu.
"Bệnh của cậu ở vị trí xương chậu, kinh mạch không lưu thông, hàn khí ứ đọng."
"Xương chậu?" Lâm Hân Nghiên sửng sốt một chút, gò má ửng đỏ, vội vàng lắc đầu nói, "Không thể được." Kim châm ở vị trí xương chậu, chẳng phải bị Nhiếp Ngôn xem hết sao, như vậy sao được. Vừa rồi tuy rằng bị Nhiếp Phàm nhìn thấy một ít nhưng dù gì cũng là một lần ngoài ý muốn, trước kia cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với phái nam, càng đừng nói cởi quần cho người ta châm cứu.
Nhiếp Phàm cười, hắn cất kim châm đã khử trùng vào, đứng lên nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, tối nay hẳn là không có vấn đề gì, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai sẽ giảm bớt, ngày mai nên hoạt động nhiều nhưng đừng vận động kịch liệt quá mức, bao gồm cả khiêu vũ và taewondo."
"Ừm." Lâm Hân Nghiên không yên lòng lên tiếng.
"Tôi đi đây." Nhiếp Phàm đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Nhiếp Phàm. . ." Khi Nhiếp Phàm sắp đẩy cửa ra ngoài, Lâm Hân Nghiên đột nhiên gọi hắn lại.
"Có chuyện gì?" Nhiếp Phàm quay đầu lại hỏi.
"Cám ơn cậu." Lâm Hân Nghiên cảm kích nói, nếu không có Nhiếp Phàm, cô thực sự không biết xoay sở thế nào.
"Không cần khách khí, nên làm vậy, nếu Lâm thúc thú không thu lưu, hiện tại tôi sẽ không có chỗ ở. Khi nào cậu thoải mái hơn một chút thì đi ngủ đi, tôi đi ra ngoài." Nhiếp Phàm cười, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Nhìn Nhiếp Phàm rời đi, Lâm Hân Nghiên chui vào trong chăn, hai chân di chuyển, tuy rằng cảm thấy hơi khác thường nhưng đã tốt hơn nhiều. Vừa rồi cô thật sự bị dọa hỏng, cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao cha mình lại sùng bái Nhiếp bá bá như vậy. Nhiếp Phàm là người như thế nào, Lâm Hân Nghiên không khỏi tò mò. Trên người Nhiếp Phàm có thật nhiều thứ thần kỳ, vừa rồi lúc châm cứu, cô cảm thấy trong mắt Nhiếp Phàm không có chút cảm xúc dao động, trấn định đến mức làm cho người ta hoảng hốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui