Một câu nói của sủng nhi, hai người tâm tình đều tĩnh lặng lại. Một là tâm lãng, một là không thể tin vào tai của mình.
“Mỗi lần khi được ngươi ôm, ta...... Ta đều cảm thấy tim đập thật là nhanh, cho nên muốn ôm kẻ khác xem có phải cũng là như vậy không. Là ta sinh bệnh, hay cái ôm nào cũng đồng dạng ni” Sủng nhi cảm thấy khổ não cực kỳ, xem ra chính mình vẫn còn có rất nhiều chỗ không hiểu a. Tại sao có thể như vậy, tinh linh cũng chưa từng nói cho y.
Bản thân đã sáu trăm tuổi, chưa từng phát sinh qua chuyện như vậy, rốt cuộc là làm sao chứ
Cái dạng tình huống gì a, sẽ phát sinh chuyện như vậy ni Chẳng lẽ theo như lời nhân loại nói chính là ‘sinh bệnh’ Y chưa bao giờ sinh bệnh qua, không lẽ cùng nhân loại ở cùng một chỗ, cho nên mới sinh bệnh sao
Chống đỡ tiểu túi não nghĩ nghĩ, vẫn là tìm không thấy đáp án. Sủng nhi đành phải lắc lắc đầu.Sẽ không chỉ là người giống người thôi.......
“Ngươi như thế nào lại không nói gì a, có phải hay không ta........Ta sinh bệnh sao” Hồi lâu không thấy thanh âm trả lời, sủng nhi có chút cấp thiết ngẩng đầu. Lại nhìn thấy khuôn mặt cao hứng của Lôi Duẫn Hạo!
Sủng nhi có chút buồn bực, chính mình sinh bệnh, hắn như thế nào cao hứng như vậy làm cái gì Lại có chút sinh khí, cái miệng nhỏ nhắn đô đô khởi, hai mắt đẫm lệ. Chính là còn không chờ y có động tác, đã bị người ôm chặt một phen, nhu tiến vào trong lòng, hại y thiếu chút nữa thở không kịp.
“Sùng nhi thật đáng yêu...... Ha hả, đừng khóc, thế này không phải sinh bệnh.” Nâng cằm sủng nhi lên hung hăng hôn lên cánh môi đỏ mọng. Yêu thương vỗ về hai má y, nỗ lực của hắn, rốt cuộc thu được hồi báo rồi!
“Sủng nhi, sủng nhi của ta..... ” Sủng nhi không hiểu, không biết hắn vì cái gì cao hứng như vậy, chính mình nói cái gì lại làm hắn cao hứng sao
“Chiếc đũa của ngươi như thế nào bị đứt đoạn!” Nhìn thấy chiếc đũa Lôi Duẫn Hạo lỡ tay rơi xuống chỉ còn lại một nửa.
“Sủng nhi ăn no chưa” Lôi Duẫn Hạo liếc nhìn Dạ quỳ trên mặt đất, không có trả lời sủng nhi. Sủng nhi gật gật đầu.
“Ta mang ngươi đi tản bộ.” Đây là chuyện sủng nhi vẫn yêu cầu, nhưng với chiếm dục của hắn, hắn như thế nào có thể để người bên ngoài nhìn ‘sủng nhi của hắn’, cho nên không có đáp ứng. Hiện tai biết sủng nhi trong lòng có hắn, khiến hắn cao hứng một chút chuyện này thì có là gì đâu.
“Thật vậy chăng Hảo a..... Đi chơi.” Sủng nhi vui vẻ nhảy dựng lên, bên ngoài thật náo nhiệt a. Ha hả....... Cũng thiệt nhiều nhân loại.
Đi qua bên người Dạ, Lôi Duẫn Hạo nhìn hắn ta một cái, nắm tay sủng nhi đi ra ngoài. Ai cũng không có nhìn thấy thân ảnh nam nhân kia bị thương trên mặt, còn có nửa chiếc đũa kia cắm vào trước ngực, máu một giọt một giọt chảy xuống dưới. Chỉ là, hắn ta lại không cảm thấy đau nhức!
Trên mặt nhàn nhạt cười khổ. Tiểu chủ tử là người tốt đẹp như thế, chính mình làm sao xứng với y! Buổi chiều sau cơn mưa thời tiết khác thường rõ rệt, mang theo rất nhiều hơi thở xanh mát. Không khí làm cho người ta thần thanh khí sảng, nhịn không được hít thở thật sâu.
Trên đường cái mọi người vừa rồi vội vả chạy trốn vào quán trà, nhìn thấy trời hết mưa rồi, liền chậm rì rì phẩm trà, nhìn đường phố sau cơn mưa khôi phục cảnh sắc bận rộn, tiểu sạp lại bày hàng hoá, không ngừng đứng dậy hét to.
Nhưng lập tức, trên đường hết thảy lại yên tĩnh! Mọi người đều không có di chuyển, nháy mắt cũng không nháy nhìn người trên ngã tư đường.
“Ta nói, ngươi như thế nào nói đến một nửa lại không........ ” Nam tử trên trà lâu khó hiểu nhìn đồng bạn đối diện.
“Hư!” Đồng bạn cũng không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, phun ra một chữ làm cho hắn ta cấm thanh.
“Hư cái gì nha” Nam tử nhíu nhíu mày, theo tầm mắt đồng bạn nhìn xuống, hắn ta cũng ngây ngẩn cả người!
Trên đường cái, Lôi Duẫn Hạo vốn là cao hứng mang theo sủng nhi du ngoạn, chính là nhìn thấy người ở bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, không khỏi đem nắm tay sủng nhi, vì chiếm dục sửa thành ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của sủng nhi.
Làm đế vương của một quốc, Lôi Duẫn Hạo cũng không có ở trên đường tản bộ qua như thế, không phải ở trên long kiệu nhìn xuống bách tính quỳ lạy, chính là cưỡi ngựa vội vàng đi qua.
Nào có nắm tay như thế, mắt không có nhàn du. Mặc kệ là thân phận hay tâm tính, cũng chưa từng nghĩ tới, chuyện không có làm. Nhìn sủng nhi bên người cái gì cũng tò mò, nhớ tới sủng nhi ban ngày bộ dáng cao trào, hắn lại cười! Cuộc sống mà hắn muốn, ngay tại phía trước, thêm một phen nỗ lực sủng nhi liền hoàn toàn thuộc về hắn!
“Đến đến.....Này là cái gì Hồng hồng, hảo hảo nhìn.........” Sủng nhi tò mò thật nhiều, không có chú ý ánh mắt đánh giá của nhân loại, tầm nhìn cũng nhìn vật phẩm trên tiểu sạp mà y chưa từng gặp qua. Ánh mắt tò mò quét nhanh lại nhìn nhìn cái kia, thỉnh thoảng phát ra thanh âm ngạc nhiên thú vị.
Bộ dáng đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, dung mạo tuyệt sắc làm con ngươi đui mù, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt đều là mộng, nháy mắt mộng không còn. Trong lòng mọi người nghĩ ‘muốn cái gì cũng cho ngươi,chỉ cầu ngươi liếc nhìn ta một cái’.
Lôi Duẫn Hạo tại ngữ khí vội vàng của bảo bối, rốt cục đem ánh mắt dính vào trên người sủng nhi, “Cái kia phải....Chắc là dùng để ăn đi.” Hắn cũng không thể khẳng định, nhưng nhìn đến bên cạnh có một tiểu hài tử trong miệng đang cắn cái đó, chỉ là cắn nửa ngày cũng không có cắn tiếp, nhìn chăm chú sủng nhi, nước bọt đều chảy xuống.
Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, hắn không phải đang làm một quyết định sai lầm chứ.
“Tiểu chủ tử, cái kia là mứt quả ghim thành xâu, là một loại gọi là sơn tra cùng đường phèn làm thành.” Ảnh một bên vội vàng tiến lên giải thích.
“A, ta cũng muốn.” Sủng nhi cũng phát hiện mức quả của tiểu hài tử bên cạnh, nước bọt đều chảy xuống, kia nhất định ăn ngon. (Ách, giống như nghĩ sai rồi, hắn ta nhìn thấy ngươi mới chảy.)
“Hảo.” Lôi Duẫn Hạo hướng sủng nhi cười, Ảnh bên cạnh lập tức đi tới, chọn một cây mứt quả đẹp chút, đem tiền nhét vào trong tay tiểu tử sớm đã ngốc si. Trở lại trước người chủ tử đưa cho hắn. Lôi Duẫn Hạo tiếp mứt quả nhìn nhìn, trực tiếp uy đến bên miệng sủng nhi.
Sủng nhi tựa vào tay Lôi Duẫn Hạo, mở cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng cắn xuống. Người chung quanh cũng nhìn chăm chú, cái miệng nhỏ nhắn so với hoa tươi còn muốn mềm hơn mở ra, đem mứt quả hạnh phúc vô cùng cắn hạ một ngụm nho nhỏ, còn hưng phấn kêu. Chua chua, ngọt ngọt, “Ăn ngon.” (Mứt quả: ta phản đối! Bị ăn còn ‘hạnh phúc vô cùng’ Mọi người trực tiếp không đếm xỉa. Mứt quả:Ô ô... không có thiên lý a)
Mấy câu trong ngoặc là của tác giả nha các cậu chứ hông phải Bót Sì thêm vào đâu (▰˘◡˘▰)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...