Độc Sủng Y Phi


"Nha đầu ngươi đi chết đi."
Đại trưởng lão vừa dứt lời thì đã đứng trước mặt Hứa Tiểu Lan thuận tiện đem lợi kiếm chém đến trước mặt nàng.

Cũng may, Hứa Tiểu Lan từ đầu vẫn luôn cảnh giác thuận lợi tránh được một đòn chí mạng này.

Mà đám người kia cũng không nhàn rỗi nhanh chóng nhập cuộc chiến.

Ở bên khác, Phượng Mặc Lẫm bị ba trưởng lão bao vây tấn công không tài nào phân thân đến bảo hộ Hứa Tiểu Lan trong lồng ngực.

Mà U Minh Thượng, Châu Thừa Vũ, Khương Quân Lạc và Đông Vân Hề cũng bị vây khốn đến mức chật vật.

Mặc dù bọn hắn có thể lựa chọn không quan tâm đến cuộc chiến tranh quyền này nhưng mà chưa biết chừng sau khi tiêu diệt được Đông quốc, quốc gia của bọn họ sẽ là mục tiêu tiếp theo của đám người này cho nên bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Về phía Hứa Tiểu Lan, một mình nàng phải đối mặt với đại trưởng lão một thân võ công cao cường không khỏi chật vật.


Mặc dù nàng có luyện qua bí tịch trong ngôi đền cổ kia nhưng so với người trước mặt, võ công của nàng lại không thể đả động đến hắn, cho nên nàng chỉ còn cách tránh né để bản thân không bị thương.

Nhưng tránh được một hai lần không có nghĩa là tránh được mãi, trong khi Hứa Tiểu Lan chỉ mải chú ý đến đại trưởng lão không để ý rằng Đông quốc hoàng hậu kia đã đứng đàng sau nàng.

Bà ta cầm cây chủy thủ đâm một nhát vào bả vai Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan bất ngờ bị đánh liền theo bản năng đẩy hoàng hậu ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta như thể muốn ân tươi nuốt sống.

Mà lúc này, đại trưởng lão lại nhân cơ hội xông đến khiến cho Hứa Tiểu Lan không kịp trở tay.

Khi Hứa Tiểu Lan nghĩ mình xong đời rồi thì trong góc khuất một bóng đen ra thay nàng đỡ một kích toàn lực của đại trưởng lão.

Bóng đen đó cứ vậy ôm nàng bay trên không trung, không những vậy hắn đem cả thân thể mình làm tấm đệm thịt giúp Hứa Tiểu Lan không bị đau do đập xuống sàn.
"Quân Minh Lãng, ngươi có sao không?" Hứa Tiểu Lan sau khi định thần lại liền nhìn về phía người vừa cứu nàng lại phát hiện kẻ đó không ai khác là Quân Minh Lãng.

Mặc dù hắn đã nhốt nàng một đoạn thời gian nhưng trong khoảng thời gian đó, hắn không làm gì tổn hại đến nàng, mà bây giờ hắn lại vừa cứu mạng nàng nữa.

Hứa Tiểu Lan không nghĩ nhiều đỡ Quân Minh Lãng dậy giúp hắn bắt mạch liền biết kinh mạch trong người hắn đã hoàn toàn đứt đoạn, chứng tỏ một chưởng vừa rồi hung ác đến mức nào.
Mà Phượng Mặc Lẫm ở phía kia cũng đã thành công đột phá vòng vây chạy đến bên cạnh bảo hộ cho Hứa Tiểu Lan.
"Ngươi...!ngươi không sao chứ? Mau..

mau uống..." Hứa Tiểu Lan luống cuống lấy trong tay áo ra bình sứ nhỏ rồi đem cho Quân Minh Lãng uống.

Nhưng Quân Minh Lãng đã bị đánh đến mức không thể tự mình uống thuốc cho nên thuốc trong bình cùng máu tươi cứ vậy mà theo khóe miệng chảy ra.
"Ta...!khụ khụ...!ta không sao." Quân Minh Lãng suy yếu nói, hắn đẩy tay Hứa Tiểu Lan ra rồi cố gắng đứng dậy nhưng khi vừa muốn cử động hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.


Hắn giơ bàn tay dính vẫn còn đang dính máu của mình trượt theo từng đường nét trên gương mặt của Hứa Tiểu Lan như thể đang muốn phác họa lại dung mạo của nàng, khóe môi hắn nở nụ cười nhẹ.
"Tiểu Lan, xin...!xin lỗi nàng."
Hứa Tiểu Lan không hiểu tại sao Quân Minh Lãng lại đột nhiên nói như vậy liền lắc đầu nói: "Ngươi không cần xin lỗi ta."
Quân Minh Lãng nhìn Hứa Tiểu Lan cười khổ, bàn tay chầm chậm đưa lên tháo chiếc mặt nạ xuống, hắn muốn Hứa Tiểu Lan mãi mãi nhớ đến hắn, mặc kệ khi nàng nhớ hắn là do biết ơn hay tự trách.

Nhìn đến gương mặt dưới lớp mặt nạ, Hứa Tiểu Lan bất ngờ trợn trừng mắt.

Nàng vạn lần không ngờ đến nam nhân thần bí giam nàng hơn một tháng trời lại là Dương Huyền.
Ở nơi khác, Minh Vương nhìn nam nhân đang suy yếu trong tay Hứa Tiểu Lan không nhịn được trầm mặc.

Khi thấy hắn (QML) lao ra bên ngoài, hắn (MV) vốn nghĩ rằng Quân Minh Lãng đến là để giúp đỡ hắn (MV) đanh Phượng Mặc Lẫm.

Nhưng Minh Vương lại không ngờ đến Quân Minh Lãng hiện thân chỉ để bảo hộ Hứa Tiểu Lan, hắn (MV) lại càng bất ngờ hơn khi vị tôn chủ thần bí biết trước tương lai đang giúp đỡ hắn (MV) lại là vị trạng nguyên mới được sắc phong không lâu.
"Dương...!Dương Huyền sao...!sao lại..."
Sao lại là huynh?
"Ta...!không phải Dương...!Dương Huyền...!cũng không...!không phải Quân Minh Lãng...!khụ khụ khụ...!Ta không biết ta là ai...!Nhưng ta biết ta phải bảo vệ nàng."
Quân Minh Lãng cười gượng nhìn Hứa Tiểu Lan, đáy mắt hiện lên tia ôn nhu, sủng nịnh cùng hối hận.


Hắn nói nhỏ với Hứa Tiểu Lan một câu sau đó trút hơi thở cuối cùng, trên gương mặt còn xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm.
Quân Minh Lãng thực chất không phải là người của thế giới này, hắn cũng giống Hứa Tiểu Lan là một linh hồn xuyên không.

Nhưng hắn khác Hứa Tiểu Lan ở một điểm là hắn (QML) đã sống qua đoạn thời gian này rất nhiều lần mà mấu chốt của việc đó chính là do Hứa Tiểu Lan (nguyên chủ) tự sát.

Mà trong ký ức của nguyên chủ không có chân tướng tại sao bản thân lại sống sót cùng với Dương Huyền sau khi Minh Vương tạo phản mà trong khi đó toang bộ Hứa gia đều chết hết chỉ sau một đêm.

Hơn nữa, Dương Huyền khi đó chỉ là một vị quan nhỏ, không có sức ảnh hưởng lại là người của Thái tử vậy mà lại không bị Minh Vương giết chết.

Khi tiếp nhận đoạn kí ức này của nguyên chủ, Hứa Tiểu Lan vốn cảm thấy rất mơ hồ cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Mà sau khi câu nói cuối cùng của hắn thì Hứa Tiểu Lan cũng đã biết rõ chân tướng.
"Lan Nhi...!ta vốn không...!không phải...!người của thế giới này.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận