Độc Sủng Y Phi


Hứa Tiểu Lan sau khi tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng tối.

Khi nàng còn đang suy nghĩ xem bản thân tại sao lại bị đưa đến đây thì có hai nam nhân thô kệch từ bên ngoài đi vào.
"Lão đại, chúng ta làm vậy liệu có ổn không? Ta nghe nói Dực vương gia này cũng không phải là loại người dễ trêu chọc."
"Lão nhị, ngươi cứ yên tâm, người đó đã bảo đảm tính mạng chúng ta rồi."
"..."
Khi hai người kia còn đang mải nói chuyện, thì một nam nhân che mặt từ bên ngoài đi vào, hắn đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực chậm rãi nói: "Tai tên ngu ngốc các ngươi có câm miệng hay không? Nàng ta tỉnh rồi."
Biết không thể tiếp tục giả vờ ngủ, Hứa Tiểu Lan liền mở mắt nhìn vào những người trước mặt, hơn nữa nàng cũng đã biết được hung thủ muốn hại nàng, Hứa Tiểu Lan đổi lại không có một chút kích động.

Trên mặt nàng vẫn duy trì bình tĩnh, đẹp tựa như vườn mai bên trong, nhìn ba nam nhân trước mặt mà nói: "Ta biết người phái các ngươi đến, nàng trả các ngươi bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi.

Chỉ cần các ngươi buông tha cho ta."

Đám nhìn trên mặt nàng không có một chút thần sắc hoảng loạn nào thì đã ngạc nhiên.

Lại nghe nàng nói sẽ trả gấp đôi, trong lòng liền có ý định rục rịch.

Kẻ được gọi là Lão Đại nhìn Hứa Tiểu Lan một lượt vuốt ve cằm, dáng vẻ lưu manh nói: "Các huynh đệ chúng ta không cần tiền của ngươi.

Chỉ cần làm chuyện đó xong thì ta sẽ trở thành con rể của Hứa gia, như vậy không phải là ta vừa có tiền, vừa có mỹ nhân sao?"
Hứa Tiểu Lan nghe vậy liền hiểu ra những người này là quyết tâm muốn làm nhục nàng.

Tên cầm đầu đi đến nắm lấy cổ tay Hứa Tiểu Lan, một đôi bàn tay to không an phận ở trên người nàng sờ mó, sau đó lại giương mồm thối hoắc muốn hôn nàng.

Đúng lúc này, Hứa Tiểu Lan tháo được dây thừng trói tay nàng ra sang đó tay khẽ lắc một cái, trên kẽ tay liền xuất hiện ngân châm dính kịch độc.

Hai tay đưa ra đem ngân châm hướng về phía ba người áo đen mà phóng ra.

Tên Lão Đại thấy Hứa Tiểu Lan cử động được liền ngạc nhiên sau đó thì gương mặt chuyển sang tái mét, thất khiếu chảy ra một dòng máu đen rồi ngã xuống.

Tên đàn em của kẻ này thấy vậy liền xông đến muốn tấn công Hứa Tiểu Lan nhưng vừa đi được hai bước liền hộc máu rồi ngã xuống đất.
Tuy nhiên, tên nam nhân đeo mặt nạ khi nhìn thấy đồng bọn ngã xuống, gương mặt vẫn không có một chút biểu cảm nào, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia trào phúng.
Thấy nam nhân kia né được độc châm của mình, Hứa Tiểu Lan liền viết tên này không dễ đối phó.

Nàng chẫm rãu đứng dậy rồi phủi bụi bẩn dính trên giá y sau đó nhìn chằm chằm nam nhân đeo mặt nạ, cẩn thận đánh giá hắn.


Hai người vẫn cứ duy trì khoảng cách với nhau như vậy.

Khi Hứa Tiểu Lan không thể nhìn ra gì từ vẻ ngoài tên nam nhân thần bí kia, nàng liền lên tiếng: "Nàng ta trả ngươi bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi nếu ngươi muốn ta cũng có thể trả gấp ba."
Nam nhân thần bí chầm chậm nghiêng đầu nhìn Hứa Tiểu Lan, sau đó hắn khẽ lắc mình liền xuất hiện ngay phía sau nàng khiến nàng giật mình vội nhảy ra đàng sau giữ khoảnh cách với hắn.

Hứa Tiểu Lan biết nếu như nàng đối đầu với nam nhân thần bí này chỉ có thua thảm hại, nàng cũng không dại mà khiến cho bản thân bị thương tổn chỉ chọn cách thương lượng với hắn.

Nhưng tên này tiền không muốn, nếu muốn sắc thì nàng cũng không cho, Hứa Tiểu Lan nghĩ không ra hắn muốn gì liền hỏi lại: "Vậy ngươi muốn gì? Nếu như ta có thể đáp ứng thì ta sẽ đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả ta đi."
Khóe miệng nam tử thần bí khẽ cong lên: "Thứ ta muốn chắc chắn ngươi có thể làm được."
"Là thứ gì?"
"Mạng của Phượng Mặc Lẫm." Nam tử thần bí kia khi nói đến Phượng Mặc Lẫm toàn thân hắn liền tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm, đáy mắt hiện lên tia căm ghét, gai tay khoanh trước ngực nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh.
"Ngươi muốn ta giết hắn?"
"Không nỡ sao? Mà cũng đúng thôi, dù sao ngươi cũng là thê tử sắp qua cửa của hắn.

Nhưng biết làm sao đây, hiện tại hắn còn đang vui vẻ bái đường thành thân với Nam Triều quốc công chúa.


Đến khi hắn biết, người hắn vừa thành thân không phải là ngươi thì cũng đã muộn rồi."
Hứa Tiểu Lan nghe nam tử thần bí kia nói một hồi, khóe miệng khẽ cong lên, nàng bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ ta tin sao? Hắn là người như nào sao ta lại không rõ chứ? Hắn chắc chắn sẽ nhận ra ta bị các ngươi bắt đi, rất nhanh hắn sẽ tìm đến đây thôi."
"Với quyền lực của hắn, tìm đến đây không phả là dễ như trở bàn tay sao? Sao đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra? Không phải là vì hắn đang bận điên loan đảo phụng cùng tân vương phi sao?"
Nam tử thần bí kia nói xong khóe miệng khẽ cong lên, mắt thấy thần sắc trên gương mặt Hứa Tiểu Lan thay đổi hắn liền biết kế hoạch chia rẽ của mình đã hoàn thành.

Hắn ở lại thêm một khắc nữa liền nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi hắn không quên để thuộc hạ của mình lại để canh chừng Hứa Tiểu Lan.

Thông qua cửa sổ, Hứa Tiểu Lan nhìn ra bên ngoài liền phát hiện nơi nàng đang ở có thể là một viện nhỏ của biệt phủ nào đó.

Nhưng khi nhìn đếm đám người đang canh giữ bên ngoài kia, kẻ nào cũng có thực lực hơn nàng rất nhiều Hứa Tiểu Lan liền chán nản.

Nàng thả mình trên giường rồi lại nhớ đến bộ công pháp Phượng Mặc Lẫm dạy nàng lúc ở trong ngôi đền cổ, thế là nàng bật dậy, bắt đầu luyện tập công pháp cho đến khi người của nam nhân thần bí kia đến kiểm tra nàng mới dừng lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận