Độc Sủng Y Phi


Sau khi thay y phục, ăn sáng xong, Hứa Tiểu Lan liền rời khỏi biệt viện của Phượng Mặc Lẫm để trở về Hứa phủ.

Khi nàng vừa ngồi xuống bàn trà trong khuê phòng, thì một nha hoàn trong phủ đến báo Hứa lão gua cho gọi nàng.

Hứa Tiểu Lan không nghĩ nhiều liền lập tức đi theo sau nha hoàn kia đến đại sảnh.

Nào ngờ, nàng vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng quát lớn của Hứa lão gia.
"Hứa Tiểu Lan, con mau quỳ xuống cho ta."
Hứa Tiểu Lan nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của Hứa lão gia, lại nhìn sang hai mẹ con Trần thị và Hứa Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhìn mình cười khẩy, nàng liền hiểu tại sao mình lại bị gọi đến.

Hứa Tiểu Lan không nhanh không chậm quỳ xuống, mặt không đổi sắc hỏi lại.
"Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"
"Cả đêm hôm qua ngươi đã đi đâu?"
"Nữ nhi..."

Hứa Tiểu Lan chưa nói xong, Hứa lão gia liền xem vào: "Ngươi đừng có nói, ngươi bị bệnh ở trong phòng.

Đêm qua ta cho người vào phòng ngươi canh giữ nhưng không thấy ngươi."
Hứa Thanh Thanh lúc này làm bộ mặt giả mèo khóc chuột chạy đến quỳ bên chân Hứa lão gia nói: "Phụ thân, người đừng giận tỷ tỷ mà.

Tỷ tỷ gặp lại tình cũ cho nên nhất thời hồ đồ.

Phụ thân đừng trách phạt tỷ tỷ."
"Thanh Thanh, con không cần phải cầu xin cho tỷ tỷ con.

Tủ tỷ con làm sai đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình."
Hứa Tiểu Lan nhìn Hứa Thanh Thanh khóe miệng hơi cong lên.

Hứa Thanh Thanh sau khi thấy biểu tình của Hứa, trong lòng có chút lo lắng.

Nàng ta nắm chặt tay cố gắng che giấu tâm tư đang rối như tơ vò của mình, thầm nghĩ.
[Tại sao nàng ta có thể bình tĩnh như vậy chứ?]
"Phụ thân, không biết người đang nói về vấn đề gì?" Hứa Tiểu Lan không nhanh không chậm hỏi lại, giọng nàng không lớn nhưng đủ để cho nhưng người trong đại sảnh nghe rõ.

Hứa lão gia sau khi nghe những lời này liền tức giận đập mạnh xuống bàn, sau đó, Hứa lão gia lấy từ trong ông tay áo ra hai tờ giấy rồi ném về phía Hứa Tiểu Lan.
"Nghiệt nữ, ngươi mau nói cho ta biết đây là gì?"
Hứa Tiểu Lan nhặt mảnh giấy lên nhìn lướt qua thì phát hiện đó là bức thư tình mà nha hoàn hôm qua đưa đên cho nàng.

Nhưng mà nàng nhớ rõ, bản thân đã xé bức thư đó đi rồi, tại sao lại ở trong tay của Hứa lão gia? Nhìn vẻ mặt đắc thắng của hai mẹ con Trần Thị, Hứa Tiểu Lan bình tĩnh hỏi lại: "Phụ thân, người có tin nữ nhi không?"
"Nhân chứng, vật chất rõ ràng, ngươi kêu ta tin ngươi thế nào? Người đâu, đem nha hoàn đó lại đây."
Hứa Thanh Thanh nghe vậy lập tức chạy đến bên Hứa Tiểu Lan, ôm lấy cánh tay của nàng, nói lớn: "Tỷ tỷ, tỷ mau nhận lỗi với phụ thân đi.


Chuyện mất mặt như vậy để truyền ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hứa gia chúng ta."
Hứa Tiểu Lan hất bàn tay đang đặt trên người mình của Hứa Thanh Thanh ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào nàng ta khiến cho Hứa Thanh Thanh không nhịn được mà khẽ run lên.

Líc này, Trần Lạc Dương đi đến kéo Hứa Thanh Thanh dậy, ôn nhu nói: "Thanh nhi, tỷ tỷ đã không muốn, vậy nàng cũng không cần phải phí tâm cầu xin cho nàng ta.

Nàng an phận ở đây để nhạc phụ xử lý đi."
Một lát sau, gia đinh đem theo một nha hoàn đi vào, vẻ mặt nàng ta khi nhìn Hứa Tiểu Lan có chút hoảng loạn, sợ hãi nhưng rất nhanh nha hoàn đó đã lấy lại bình tĩnh.

Nàng ta nhìn về phía Hứa Thanh Thanh đang quỳ dưới chân Hứa lão gia, sau khi nhận được cái gật đầu của Hứa Thanh Thanh liền chỉ tay về phía Hứa Tiểu Lan nói một mạch.

"Lão gia, hôm qua trong khi mọi người đang ở đại sảnh tiếp khách thì đại tiểu thư đã đến gọi nô tỳ và đưa nô tỳ một bức thư.

Đại tiểu thư dặn là phải đưa tận tay Dương Huyền công tử, người hiện đang là thư đồng của thập tam hoàng tử.

Sau đó thì..."
Nói đến đây, nha hoàn kia đột nhiên ngừng lại rồi bắt đầu chắp hai tay trước ngực lạy.

"Lão gia, nô tỳ thực sự không dám nói tiếp."

Hứa lão gia phẩy tay cho nha hoàn đó lui xuống, sau đó liền quay sang Hứa Tiểu Lan.

Lúc này, gia đinh từ bên ngoài chạy vào nói nhỏ vào tai Hứa lão gia gì đó mà khi Hứa lão gia nghe xong liền vội vàng chạy ra ngoài bỏ mặc đám người Hứa Thanh Thanh đang đắc ý đứng một chỗ.
Ở ngoài cửa lớn Hứa gia, Phượng Mặc Lẫm mặc áo bào trắng ngồi trên hắc mã, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám thuộc hạ đang bận rộn khiêng những rương gỗ vào trong sân Hứa gia.

Những người đi đường cũng vì tò mà mà nán lại gần đấy thầm bàn tán.
"Dực vương gia đây là muốn làm gì?"
"Ta cũng không biết, nghe nói là Dực vương mang sính lễ đến cầu thân đại tiểu thư Hứa gia."
"...."
Thấy Hứa lão gia đến, Phượng Mặc Lẫm liền từ trên lưng ngựa đi tới trước mặt Hứa lão gia, chậm rãi nói: "Hứa lão gia."
Hứa lão gia không hiểu Phượng Mặc Lẫm muốn làm gì, nhưng cũng không thắc mắc nhiều liền mời Phượng Mặc Lẫm vào trong nhà.

Sau đó, Hứa lão gia nán lại cho gia đinh giải tán những người dân nhiều chuyện đi rồi mới cùng Phượng Mặc Lẫm đi vào trong đại sảnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận