Độc Sủng Y Phi


Hứa Tiểu Lan nhíu mày, gương mặt không một chút cảm xúc nhìn vào Khương Tuyết Kỳ khiến cho nàng ta giật mình lùi về sau một bước.

Một tay kéo Phượng Mặc Lẫm xuống, còn mình thì nhón chân lên đặt lên môi hắn nụ hôn nhẹ rồi hất cằm khiêu khích Khương Tuyết Kỳ.

Khương Tuyết Kỳ nhất thời tức giận, nàng ta nhịn đi cục tức mắc ở cổ họng roiì nhanh chóng bỏ đi.

Nàng ta biết, nếu như bây giờ mà gây sự với Hứa Tiểu Lan, chắc chắn Phượng Mặc Lẫm sẽ lấy đó làm cái cớ để đuổi nàng ta ra khỏi phủ.
Tất nhiên, Khương Tuyết Kỳ không muốn chuyện đó xảy ra, cho nên nàng ta quyết định nhẫn nhịn chờ thời phản kích.
____
Vài ngày sau...
Hứa phủ tổ chức tiẹc mừng Hứa nhị tiểu thư - Hứa Thanh Thanh thành thân, tất cả quan viên có quyền lực, cùng những phú hào bậc nhất trong kinh thành đều đến dự.

Tất nhiên, bọn họ một phần là vì để ý đến gia sản kếch xù của Hứa gia, một phần vì muốn kết giao với Hầu đại nhân - Hứa Mặc.
Trong Thanh Đằng viện, nha hoàn trong phủ đang giúp Hứa Thanh Thanh mặc giá y, cùng với trang điểm, nhưng tất cả đều bị nàng ta trút giận không thương tiếc.


Hứa Thanh Thanh đánh xong liền ngồi thụp xuống ghế thở dốc, trong mắt hằn lên tia máu.

Nàng ta hận, rất hận, hận không thể kéo Hứa Tiểu Lan xuống.
"Thanh Thanh, con không được làm loạn nữa." Trần thị từ ngoài đi vào nhìn thấy mớ hỗn độn do Hứa Thanh Thanh gây ra, liền đi đến bên cạnh nàng ta.

Sau đó, quay về hướng các nha hoàn đang quỳ ở dưới đất, ra lệnh: "Các ngươi còn không mau giúp tiểu thư canh y?"
Đám nha hoàn nghe vậy, rối rít chạy đến tiếp tục làm công việc của mình.
"Mẫu thân, nữ nhi thực sự không cam tâm." Hứa Thanh Thanh vùi mặt vào ngực Trần thị, khóc lớn.

Dựa vào đâu mà Hứa Tiểu Lan lại may mắn hơn nàng ta chứ?
"Nữ nhi ngoan, ngày hôm nay, ta sẽ khiến Hứa Tiểu Lan không thể trở mình."
Lời vừa nói ra, ở ngoài cửa, nha hoàn đến gọi Hứa Thanh Thanh đến ảnh chính bắt đầu nghi lễ.

Trần Thị đội lên đầu Hứa Thanh Thanh khăn che rồi dẫn nàng ta ra ngoài.
---
Hoa viên...
Hứa Tiểu Lan ngồi tựa vào cột đình tay cầm mấy miếng bánh vụn ném xuống dưới hồ, một chân thả xuống khẽ đung đưa.

Sau khi để Nguyệt Hoa đi khỏi đình, Hứa Tiểu Lan mới chậm rãi lễn tiếng.
"Nhìn đủ chưa? Dương công tử."
Lúc này, Dương Huyền từ gốc cây gần đấy đi đến, hắn nhìn Hứa Tiểu Lan với vẻ mặt rối rắm.

Nàng bây giờ không giống với Hứa Tiểu Lan mà hắn biết trước đây, mặc dù gương mặt và giọng nói của nàng vẫn như vậy.

Nhưng khí chất toát ra cùng với tính cách của nàng đã khác xa rất nhiều.
Hứa Tiểu Lan nhu mì, dịu dàng mà hắn quen biết trước kia, giờ đây đã không còn nữa.


Im lặng một lát, Dương Huyền chậm rãi nói:
"Lan nhi, nàng hẹn ta đến đây là có chuyện gì?"
"Ta không hề hẹn ngươi.

Ngươi có nhầm lẫn gì không?" Hứa Tiểu Lan quay về phía Dương Huyền nhíu mày, nàng nhớ bản thân đã nói rõ tất cả mọi chờ Dương Huyền và nàng cũng đã kiên quyết không muốn cùng Dương Huyền tiếp tục dây dưa.

Cho nên sẽ không có chuyện nàng hẹn Dương Huyền đến gặp riêng.
Dương Huyền lấy trong tay áo ra một phong thư rồi đưa cho Hứa Tiểu Lan đọc, nhìn qua thì chữ trên phong thư đó giống hệt như chữ của Hứa Tiểu Lan.

Nhưng nếu như để ý kỹ, thì sẽ phát hiện trên phong thư có dấu vết của việc giả chữ.

Cầm phong thư trên tay, Hứa Tiểu Lan không đoán cũng biết, đầu sỏ của chuyện này là hai mẹ con Trần thị.

Nhưng mà Trần thị chắc chắn sẽ không ngờ, Dương Huyền vậy mà lại bắt gặp Hứa Tiểu Lan đang ngồi chơi ở hoa viên trên đường đến điểm hẹn.
Thản nhiên xé bức thư đó đi rồi ném xuống hồ, Hứa Tiểu Lan chậm rãi nói: "Dương công tử, ta nhớ đã nói rõ với huynh vào ngày hôm đó rồi.

Hứa Tiểu Lan ta bây giờ không còn tình cảm với huynh, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì đến huynh cả.

Huynh cũng nên buông bỏ đi."
"Ta không tin, nếu như muội không còn tình cảm với ta, tại sao không nhìn thẳng vào ta mà nói."

Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi, ánh măt lạnh nhạt nhìn vào Dương Huyền, lặp lại từng câu từng chữ.

Dương Huyền thấy vậy cười khổ, hắn đưa tay ra định xoa đầu Hứa Tiểu Lan nhưng khi gần chạm đến thì bàn tay hắn khựng lại giữa không trung.

Nhanh chóng rụt tay lại, Dương Huyền vẫn đứng đó, cố gắng thu lại hình bóng nàng vào trong lòng rồi nhanh chóng rời đi.
Khi Dương Huyền vừa đi khỏi đình ngắm cảnh không lâu, thì từ một hướng khác, nha hoàn trong phủ tiến đến hai tay đưa cho Hứa Tiểu Lan phong thư, cúi gằm mặt nói: "Đại tiểu thư, có một vị công tử tự xưng là Dương Huyền nhờ nô tỳ đem phong thư này cho tiểu thư."
Hứa Tiểu Lan nhận lấy phong thư, hỏi lại: "Ngươi nói là thật sao?"
"Là..

là thật."
Khóe miệng Hứa Tiểu Lan khẽ cong lên, nàng ra hiệu cho nha hoàn đó rời đi, liền đem phong thư xé thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng mà, Hứa Tiểu Lan chưa kịp động thủ thì có bàn tay khác nhanh hơn cướp lấy phong thư trên tay nàng.
"Thư tình?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận