Độc Sủng Y Phi


Sau khi giải quyết xong chuyện của Hứa Thanh Thanh, Hứa Tiểu Lan liền trở lại Mẫu Đơn viện của mình để nghiên cứu cổ thư.

Mãi đến buổi chiều Hứa Tiểu Lan mới bước chân ra khỏi cửa.

Hứa Tiểu Lan cho gọi Nguyệt Hoa đến rôiì cùng mình đi ra hoa viên chơi, vừa hay để cho Hứa Tiểu Lan thư giãn một chút.
Hoa viên...
Khi Hứa Tiểu Lan đang ngồi dựa vào cột ngân nga mấy câu hát kỳ quái mà nàng vừa nghĩ ra, thì không biết từ khi nào, Hứa Mặc đi đến đứng ngay đằng sau nàng, ho khẽ.
"Tiểu Lan, muội..."
Hứa Tiểu Lan nghe gọi tên liền giật mình quay qua, khi nhìn thấy Hứa Mặc đang nhíu mày nhìn mình, Hứa Tiểu Lan không hiểu bản thân lại làm gì khiến Hứa Mặc không vui.

Nhưng rất nhanh, nàng liền bỏ qua, chạy đến bên cạnh Hứa Mặc ôm tay hắn, cười nói:
"Đại ca.

Huynh trở về từ khi nào vậy?"
Hứa Mặc xoa đầu Hứa Tiểu Lan, ánh mắt hiện lên tia sủng nịnh, nhẹ giọng nhắc nhở Hứa Tiểu Lan.


"Muội là tiểu thư khuê các, chú ý hành động."
"A Mặc, ta thấy muội muội của huynh như vậy cũng khá thú vị mà." Giọng nam trầm ấm từ phía sau Hứa Mặc vang lên.

Hứa Tiểu Lan lúc này mới nhìn đến nam nhân đi phía sau Hứa Mặc, hắn ta có ngũ quan tinh xảo như một bức điêu khắc của danh họa thời cổ.

Trên mình mặc y phục màu vàng lửa, trên y phục có thêu hoa văn hình một con rồng.
[Không ngờ còn có người dám mặc y phục thêu hình rồng.]
Trong khi Hứa Tiểu Lan vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì Nguyệt Hoa từ ngoài chạy đễ, trên tay cầm hai đĩa bánh ngọt.

"Tiểu thư, muội đem bánh ngọt đến cho tỷ nè." Nói đoạn, Nguyệt Hoa nhìn sang nam nhân kia, gương mặt chợt biến sắc, vội vã quỳ xuống nói: "Nô...!nô.tỳ tham kiến thái tử, tham kiến Hầu gia."
[Ồ..

Thì ra là thái tử.

A..

khoan đã...!Thái tử?]
Hứa Tiểu Lan nghe Nguyệt Hoa nói xong thầm cảm thán, sau đó ngớ người nhìn Hứa Mặc như là muốn nghe hắn xác nhận, rồi vội vàng hành lễ.

Hứa Mặc nhìn biểu tình trên gương mặt của Hứa Tiểu Lan không nhịn được cười lớn, hắn quay qua phía thái tử cười nói:
"Huynh thấy muội muội ta thế nào?"
"Rất thú vị." Đông Dịch Hoành nhìn Hứa Tiểu Lan, khóe miệng khẽ cong lên.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến nữ tử nhỏ nhắn thân mang bạch y ở trên đường không ngại đánh mấy tên vô lại này hôm đó.

Ánh mắt của nàng khi ấy không một gợn sóng cảm xúc, ra tay dứt khoát khiến cho đám người kia không kịp trở tay.

Sau lần gặp mặt ấy, Đông Dịch Hoành liền cho người điều tra về nàng, nhưng mà không biết tại sao, người của hắn lại không điều tra được gì về nàng.

Nếu như không phải ngày hôm đó hắn gặp Nguyệt Hoa ở Mẫu Đơn viện, thì hắn cũng cho ràng nàng đã biến mất khỏi thế gian này.

"Đại ca, muội muội xin phép trở về phòng." Hứa Tiểu Lan nhịn không được ánh mắt của Đông Dịch Hoành liền muốn rời khỏi đình.

Nàng hướng về phía hai người hành lễ rồi không chờ hai người kia phản ứng lại thì đã chạy đi mất dạng.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Hứa Tiểu Lan, khóe miệng Đông Dịch Hoành hơi cong lên, đáy mắt ngập tràn hứng thú nhưng ngay sau đó liền biến mất.
Hứa Tiểu Lan sau khi trở về Mẫu Đơn viện liền tìm cổ tịch để tiếp tục nghiên cứu.

Lúc này, nàng lại nhớ đến ánh mắt tìm tòi của Đông Dịch Hoành liền không nhịn được mà run lên.
Thở dài một hơi, Hứa Tiểu Lan tiếp tục lật giở cổ thư.

Hứa Tiểu Lan nhớ rõ, hôm trước sau khi trở về từ Dực vương phủ, nàng liền dùng độc của Tiểu Hắc để điều chế thuốc giải.

Nhưng hi vọng càng nhiều thì khi bị dập tắt lại càng khiến cho người ta thất vọng càng nhiều hơn.

Khi ấy, Hứa Tiểu Lan tưởng chừng như mình bị vùi trong một hồ nước lạnh giữa trời đông giá rét.
Lật giở đến giữa cổ thư, Hứa Tiểu Lan mở to mắt nhìn vào bức họa bông hoa trong sách, nàng đọc đi đọc lại nhiều lần sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng.
Trong trang sách là bức họa Kim phật ngọc hoa, bên cạnh đó có viết công dụng của nó.

Kim phật ngọc hoa, ngàn năm chỉ nở một lần, lại là loại thảo dược trân quý thế gian khó tìm.

Nhưng mà Hứa Tiểu Lan lại may mắn có được khi ở trong đền thờ ngày hôm đó, nhưng mà do có nhiều chuyện xảy ra cùng lúc khiến cho Hứa Tiểu Lan quên mất sự tồn tại của loại hoa này.
Hứa Tiểu Lan chạy đến thư phòng của mình ở Mẫu Đơn viện, rồi với tay vặn giá để nến trên tường lệch về một bên.


Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch của cơ quan, tiếng ầm ầm khe khẽ của vật nặng di chuyển trên nền đất.

Rất nhanh sau đó, lối vào mật thất hiện ra trước mắt Hứa Tiểu Lan, nàng nhìn kĩ xung quanh rồi nhanh chóng chạy vào.

Bóng lưng Hứa Tiểu Lan vừa khuất, thì cánh của mật thất cũng đóng lại.

Căn phòng trở về dáng vẻ yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tiểu Lan đi xuống đáy mật thất, nói đây là nơi nàng trồng các loại thảo dược ưa bóng tối.

Nhìn quanh một lúc liền xác định được vị trí của Kim Phật Ngọc hoa, Hứa Tiểu Lan điểm nhẹ ngón chân bay đến bên cạnh gốc cây.

Nàng nhìn bông hoa đang thản nhiên khoe sắc, tâm tình liền trở lên vui vẻ.

Nhớ đến thương thế của Phượng Mặc Lẫm, Hứa Tiểu Lan ngay lập tức bứt một cánh hoa đủ để điều chế thuốc giải rồi nhanh chóng rời khỏi mật thất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận